Chương 6: Bạo Loạn Nhà Lao

Vương Ngũ - Vương Ti Ngục - là huynh đệ kết nghĩa của Lưu Tam. Nghe nói Lưu Tam đang bị truy nã, hắn sợ liên lụy đến mình nên sớm có mưu đồ bất chính...

_____________________________

Vào cuối buổi chiều, lá liễu rủ xuống mặt nước, gió thổi nhẹ nhàng làm cho những cành cây lao xao. Đồ Thiên cũng Trịnh Bản Kiều ngồi trong đình chơi cờ. Tuy ngồi dưới cảnh đẹp như vậy, nhưng Trịnh Bản Kiều thấy Đồ Thiên vẫn cầm quân cờ đen trên tay, ngập ngừng đặt xuống, vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Ván cờ này khó đến thế ư? Không. Đồ Thiên tuy bắt được Lưu Tam, nhưng vẫn không thể bắt lại được Tần Thọ...

Trịnh Bản Kiều đặt thêm một quân cờ trắng xuống, rồi hỏi:

- Đại nhân vừa phát hiện được hai vụ án mạng lớn. Triều đình đã xem xét, chắc chắn sẽ phát thưởng. Cớ sao trông đại nhân vẫn buồn bã không vui?

Đồ Thiên buồn rầu, đặt một quân cờ đen xuống bàn rồi đáp:

- Tuy rằng Lưu Tam đã đầu thú nhận tội, nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của Tần Thọ. Bổn quan đã cho người mai phục gần nhà Tần Thọ. Nhưng mấy ngày nay đều không có động tĩnh gì...

Trịnh Bản Kiều cười không nói, ông thả một quân cờ xuống, làm náo loạn cả bàn cờ, xoay chuyển tình thế.

Đồ Thiên thấy vậy, liền xin thua, cười cực khổ:

- Chỉ làm rơi một quân cờ, nhưng lại làm xáo trộn cả bàn cờ, đảo ngược tình thế. Tiên sinh đúng là tài nghệ hơn người, bổn quan bái phục...

Trịnh Bản Kiều cười nhẹ, chỉ vào bàn cờ: " Không phải vì quân cờ này mà kết luận", rồi chỉ tiếp vào một quân cờ trắng ở góc trong cùng: "Mà ở đây cũng ẩn giấu một quân cơ. Chẳng qua Đại nhân không kịp thời phát hiện ra mà thôi"

Đồ Thiên thấy vậy, kinh ngạc. Rồi chắp tay, bái phục:

- Đa tạ Tiên sinh đã chỉ điểm...

Ngay lập tức, Đồ Thiên phái người đưa Vương Ngũ đến hỏi. Vương Ngũ dường như đã đoán trước được Đồ Thiên sẽ đến tìm hắn, không hề có phản ứng gì. Vừa vào đến đại sảnh, hắn liền chạy đến chỗ ngồi, uống một ngụm trà lớn.

Đó là một sự bất kính đối với Đồ Thiên. Nhưng Đồ Thiên kìm nén tức giận, gạt sang một bên, bình tĩnh hỏi:

- Nghe nói Vương Ti Ngục và Lưu Tam kết giao rất thân. Hiện Lưu Tam đang bị nhốt trong ngục, chắc hẳn Vương Ti Ngục trong lòng cũng không cảm thấy thoải mái nhỉ?

Vương Ti Ngục cầm thanh đao lên - thanh đao luôn luôn đi với người hắn - giơ trước mặt Đồ Thiên, nói:

- Đại nhân, Vương Ngũ tôi là kẻ thô lỗ, không quen nghe những lời vòng vo. Nếu như ngài trách tội việc Tần Thọ và tử tù bị đánh tráo, hãy trị tội lão tử thất đức, phạt bổng lộc cả tháng là được. Còn nếu như muốn hắt nước bẩn của người khác lên người tôi, thì đừng hỏi tại sao tôi dám liều mạng với ngài.

Đồ Thiên nhìn bộ dạng phẫn nộ của đối phương, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng không hề sợ hãi. Bằng một giọng nói dõng dạc, Đồ Thiên quát:

- Vương Ngũ, ngươi thật là to gan, dám uy hϊếp cả bổn quan. Bổn quan sớm đã ngầm điều tra ra. Là ngươi giấu diếm phạm nhân. Nhanh chóng giao nộp ra đây, bổn quan có thể giảm nhẹ hình phạt!

Trong thoáng chốc, nét mặt Vương Ti Ngục đơ ra, rồi ngay lập tức khôi phục ánh mắt phẫn nộ:

- Đại nhân, nếu có chứng cứ, Đại nhân có thể bắt tôi lại.



Sau khi Vương Ngũ rời đi, trong lòng Đồ Thiên đầy khổ não. Chàng nói với Lưu Dung:

- Không ngờ Vương Ngũ này lại là một tên cứng đầu. Mềm rắn đều không chịu. Bổn quan cũng hết cách với hắn.

Lưu Dung ngồi cạnh, nhấp một ngụm trà, rồi nhấp giọng:

- Ngài hãy yên tâm. Tính khí Vương Ngũ nóng nảy, hắn và Lưu Tam lại đều cùng một loại người. Làm không ít chuyện hại người, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra điểm yếu.

Trong lúc Đồ Thiên nói chuyện cùng Lưu Dung, Tiêu Kiếm vội vàng bước vào:

- Đại nhân, bì chức theo lời dặn của ngài, đột nhập vào nhà Vương Ngũ kiểm tra, tìm thấy vật này.

Nói xong, Tiêu Kiếm lấy ra một thứ được lấy từ nhà Vương Ngũ đưa cho Đồ Thiên.

Đồ Thiên nhìn kỹ, rồi kinh ngạc:

- Bộ y phục này Bổn quan nhận ra. Đây chính là y phục Tần Thọ mặc lúc bị bổn quan bắt lại.

Tiêu Kiếm đáp:

- Đúng vậy, trên y phục vẫn còn hơi ấm. Tin là Tần Thọ vừa chạy thoát không xa.

Đồ Thiên mỉm cười, nói:

- Làm tốt lắm. Bổn quan sẽ thăng đường xét xử để hỏi Lưu Tam về tung tích của Tần Thọ.

Trên công đường...

Đồ Thiên ngồi trên công đường, hai bên nha dịch đứng nghiêm chỉnh. Không khí trong nha môn lạnh lẽo, yên lặng đến lạ thường...

Đồ Thiên giận dữ, đập bài vị xuống bàn, nói:

- Lưu Tam to gan. Đến nay tội chứng của người đã rõ ràng. Tần Thọ rốt cuộc đang ở đâu, còn không mau khai ra!

Lưu Tam lãnh đạm một tiếng, hoàn toàn không quan tâm đến Đồ Thiên, trả lời:

- Đằng nào tôi cũng chết. Đại nhân không phải cái gì cũng biết ư? Tự mình điều tra đi!

Đồ Thiên nghe xong liền không hề có ý phẫn nộ nữa, gọi nha dịch đem cơm rượu thịnh soạn đến khoản đãi Lưu Tam. Còn đem cho Lưu Tam mặc một bộ đồ đẹp.

Lưu Tam rất ngạc nhiên khi Đồ Thiên làm như vậy. Từ ngạc nhiên trở thành thận trọng. Hắn ngồi xuống mâm cơm, nhưng vẫn cảnh giác...

Hắn nói:

- Ngài tự dưng khoản đãi tôi như vậy, hẳn là có nguyên do. Chẳng ai cho không ai cái gì. Nếu như ngài không bỏ độc vào đây, vậy thì xin ngài thưởng thức trước.



Đồ Thiên nghe xong, liền cầm đũa gắp mỗi thứ một ít, bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:

- Ngươi hiện giờ đã không bảo vệ nổi mình, lại còn giấu diếm tung tích Tần Thọ, tất chỉ càng làm tội nặng thêm, chi bằng nói cho bổn quan, sẽ được lấy công chuộc tội.

Lưu Tam nghe xong những lời khuyên, trong lòng cảm thấy lay động. Vì những hôm trước vừa phải chịu cực hình, lại vừa bị bỏ đói nên hắn bốc đồ ăn rất ngon lành...vừa ăn, hắn vừa hứa ăn xong sẽ nói...

Nhưng mà ngay lúc đó, Vương Ngũ xông vào, nhìn thấy Lưu Tam, lửa giận bốc lên, hắn quát lớn:

- Hay cho ngươi, tên vong ân bội nghĩa. Tiếc cho ông đây tận tâm tận lực giúp ngươi giấu Tần Thọ. Thật không ngờ ngươi dám phản bội ta. Ông đây hôm nay sẽ cùng ngươi chết chung.

Lưu Tam nghe xong muốn giải thích, nhưng không ngăn cản được. Nhất thời Vương Ngũ đã đem tung tích của Tần Thọ và chuyện Lưu Tam mấy năm gần đây tham ô để báo cáo với Đồ Thiên.

Vụ án xử xong, Lưu Tam và Vương Ngũ đều bị giam lại chờ xử trảm...

Trong phủ, có mấy người mang trà, rượu đến chúc mừng việc lớn hôm nay...

Lưu Dung nói:

- Đại nhân anh minh, lợi dụng kế ly gián, cố ý kế hoạch Lưu Tam, Vương Ngũ tính khí nóng nảy, tự ắt đem hết mọi chuyện nói ra.

Đồ Thiên cười đáp lễ:

- Đến nay Lưu Tam và Vương Ngũ đều đã nhận tội, căn cứ vào manh mối mà Vương Ngũ cung cấp, Tiêu Kiếm sẽ toàn lực truy bắt Tần Thọ. Ta tin chắc rằng hắn sớm muộn cũng bị lọt lưới.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh nào loạn. Hoa An vội vàng chạy vào:

- Lão Gia, không hay rồi, nhà lao cháy rồi...

Mọi người vội vàng đến nhà lao...

Khi mọi người đến nhà lao, ngọn lửa nhanh chóng được khống chế. Cũng vì phát hiện kịp thời, nên phần lớn phạm nhân đều an toàn thoát ra. Đồ Thiên đếm số người, thì chỉ có thiếu duy nhất Lưu Tam và Vương Ngũ là không thấy...

Đồ Thiên lo lắng họ vẫn trong nhà lao, liền dội mang theo một số nha dịch vào nhà lao tìm kiếm tung tích của bọn họ. Không ngờ, trong góc tối phát hiện mấy bóng người áo đen đưa Vương Ngũ và Lưu Tam trốn thoát.

Đồ Thiên quát lên:

- Các người rốt cuộc là ai? To gan đến mức dám phóng hỏa cướp ngục?

Vương Ngũ lúc đó nổi giận, mắt lộ tia sát khí. Hắn vội chạy đến, nhặt thanh đao, nhằm Đồ Thiên mà lao tới, rít lên:

- Lại là tên nhãi ranh nhà ngươi. Ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta. Hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm mùi máu tươi!

Vì không kịp tránh, Đồ Thiên bị Vương Ngũ chém bị thương ở chân. Cũng may nha dịch kịp thời xông lên trấn áp Vương Ngũ, cứu mạng Đồ Thiên...