Chương 2

Lâm An An không đoán được, cũng không muốn đoán, đối với một con quái vật non còn nhỏ xíu, chỉ bằng khoảng một bàn tay người trưởng thành như cậu mà nói, yêu cầu cấp thiết trước mắt là làm sao để lấp đầy bụng và sống sót.

Mục tiêu của cậu là cái rương tiếp tế kia.

Hộp sắt nặng nề bị phi hành khí ném xuống mặt đất, cuốn lên một đám khói bụi.

Nhiều dã thú và quái vật đã sớm tụ tập ở vị trí phụ cận nơi hộp tiếp tế được thả xuống.

Trước khi hộp sắt rơi xuống, chúng nó đã trải qua một trận quyết đấu tranh giành để quyết định thứ tự lấy vật tư.

Lâm An An núp gần đó, cơ thể mềm mụp nhô ra một cái xúc tu nhỏ, bứt một cái lá với cậu mà nói là khá lớn, ôm vào người làm ngụy trang và ẩn sau bụi cỏ.

Chỗ tốt của việc thân thể bé tẻo teo chính là, chỉ một miếng lá nhỏ cũng để che phủ cả người cậu, hơn nữa rất khó để bị phát hiện.

Lấy kích thước hiện tại của Lâm An An, đánh nhau chắc chắn là đánh không lại, chỉ có thể nằm bẹp dí một cục, nhưng mà cậu có thể tận dụng cơ hội để nhặt của của hời.

Lúc trước có một lần rất may mắn, cậu đã nhặt được một khối gì đó rất giống miếng bánh quy nén, to bằng nửa lòng bàn tay người lớn.

Đối với những dã thú và bọn quái vật mà nói có khi chỉ đủ dính kẽ răng. Nhưng với Lâm An An, khối bánh quy này đủ để ăn trong khoảng ba ngày.

Mà hôm nay cậu cũng rất may mắn. Sau khi nhóm dã thú và quái vật xung quanh hộp tiếp tế tản đi, cậu nhặt được nửa miếng bánh nướng khô lớn.

Dù là nửa miếng, nhưng so với toàn bộ cơ thể cậu còn phải lớn hơn. Nếu ăn dè xẻn một chút, có lẽ sẽ chống đỡ được khoảng hai đến ba ngày lận.

Sau khi nhặt xong, Lâm An An cũng không vội rời đi mà nhìn quanh khu vực đầy hỗn loạn trên mặt đất một vòng.

Ở đó có một chiếc hộp nhựa, độ cao khoảng chừng ngang với đầu gối người trưởng thành, có hình vuông góc cạnh và vẫn còn nguyên vẹn.

Một bên hộp có một cái lỗ bự cỡ bàn tay đang mở to, so với cơ thể cậu lớn hơn một chút, vừa đủ để chui vào.

Trên mặt hộp còn in hình một con cái đầu thỏ nhỏ nhỏ xinh xinh.

Hai mắt Lâm An An tức khắc sáng lên.

Ăn ngủ dã ngoại ở ngoài trời lâu như vậy, cũng đến lúc phải có một cái nhà rồi!

Nhãi con quái vật dùng một xúc tu nhéo miếng bánh nướng lớn, lại huyễn hóa ra thêm một cái xúc tu nữa, chộp lấy mép hộp nhựa bên cạnh. Hì hục hì hục kéo cái biệt thự xa hoa lớn và miếng cơm manh áo của mình về.

Cuộc sống trên hành tinh hoang vắng tuy buồn tẻ nhưng lại khá nhàn nhã.

Lâm An An rất hiếm khi thấy con người, từ lúc xuyên qua đến giờ cũng mới chỉ nhìn được một lần từ xa.