Chương 17: Trường thương

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Mặt trời chiều ngã về tây, sóng biển lấp lánh, Phong Dĩnh cầm theo ba con cá và một con bạch tuộc trở lại, hắn bị cảnh tượng trước mặt làm cho hơi bàng hoàng.

Tây Trạch đang ra sức gọt len gỗ, như thể đây là thứ có thể cứu mạng cậu.

Tư Lạc Khắc đang cho ống tre vào một nồi nước sôi lớn, vẻ mặt nghiêm túc, mắt không thèm chớp.

Mỹ Hi cùng Phỉ Bích thì đang nghiêng ngả lảo đảo học lái xe bay, bị ngã lại đứng dậy, một bộ dáng không học được sẽ không dừng lại.

Phong Dĩnh đi về phía Sở Thiếu Khuynh đang ngồi đẽo gọt thứ gì đó ở giữa tấm ván gỗ rộng bằng lòng bàn tay, bên cạnh đặt một cành cây dài bằng cánh tay, hình dạng kỳ lạ.

“Đây là cái gì?”

Phong Dĩnh đem cá ném xuống đất, ngồi ở bên cạnh người Sở Thiếu Khuynh nghiên cứu.

“Dùng để tạo lửa, gọi là....”

Sở Thiếu Khuynh ngừng tay, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, một lúc sau gật gật đầu: “Thần Lửa.”

Phong Dĩnh: Thật sự nhìn không ra người này dở hơi như vậy.

Phong Dĩnh nâng nâng cằm:

“Bọn họ đang làm gì vậy?”

“Tư Lạc Khắc đang luộc ống tre để đựng nước không bị mùi, Tây Trạch thì đang tước gọt để làm ra....”

Sở Thiếu Khuynh lại ngừng lại, nói:

“Vợ của Thần Lửa.”

Phong Dĩnh gân xanh ẩn ẩn nổi lên, người này không nói chuyện nghiêm túc được sao?

“Cái nồi kia từ đâu có được?”

“Tìm đạo diễn đòi.”

Anh thật sự không có cách khác, không có nồi để luộc tre, cần phải luộc để khử độc mới có thể đựng nước.

Người xem phát sóng trực tiếp đang ngồi xổm hóng chuyện nghe xong lời này, nháy mắt trở nên phấn khích, sôi nổi bình luận cách Sở Thiếu Khuynh làm thế nào có được cái nồi này.

[Ôi má ơi, đội phó, lúc anh không có ở đây, đội trưởng thế nhưng đem đạo diễn ấn trên mặt đất đòi một cái nồi, thật đáng sợ, quá khủng khϊếp!]

[Tôi chưa bao giờ thấy có khách mời nào dám ấn đạo diễn đòi đồ, lần này thật là mở mang tầm mắt, đội trưởng thật siêuu đẹp traii aaa.]

Bình luận không ngừng nổi lên, Phong Dĩnh mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra, không khỏi khẽ cười, người này, thật sự điên rồ!

“Anh đang làm gì?”

“Chế tạo vũ khí.”

Dứt lời, Sở Thiếu Khuynh đứng lên, lúc này Phong Dĩnh mới chú ý tới đầu kia của cây gậy là một lưỡi dao hình thoi, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, lưỡi dao xen kẽ với nhau. Đầu lưỡi dao sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi dao tràn đầy sát khí.

Hắn đứng dậy, cùng Sở Thiếu Khuynh cơ hồ đứng sát cạnh nhau.

Hoàng hôn dần dần biến mất ở mặt biển, mọi thứ chìm vào bóng tối, bao gồm cả trái tym đang đột nhiên tăng tốc của Phong Dĩnh.

Phong Dĩnh ho nhẹ một tiếng, hỏi:

“Cái, cái gì đây?”

“Thương, trường thương.”

Sở Thiếu Khuynh cất bước đi về phía trước, hơi cúi eo xuống, trường thương vυ"t ra âm thanh lạnh lẽo, khiến nhân tâm chấn động, một dòng khí lạnh ùa thẳng vào khiếng người khác rùng mình.

Vua của mọi loại vũ khí, trường thương, là đồng bạn của Sở Thiếu Khuynh những ngày mạt thế.

Sở Thiếu Khuynh chỉ là làm ra một động tác liền thu tay lại, dùng một mảnh vải quấn lấy thương, Sở Thiếu Khuynh nhìn cá trên mặt đất, nói:

“Đi mổ cá đi! Tối nay tôi sẽ nấu.”

Phong Dĩnh vừa nghe, mắt sáng lên, Sở Thiếu Khuynh trên người cất giấu rất nhiều bí mật, không nghĩ tới còn xuống bếp, hắn chờ mong tương lai sẽ thấy càng nhiều.

Cá rất nhanh đã được mổ xong, Sở Thiếu Khuynh bắt đầu nấu ăn, tất cả mọi người mở to mắt nhìn xem anh sẽ làm như thế nào.