Chương 25: Chia nhiệm vụ

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Hành tinh này phụ thuộc với Liên Bang, bởi vì là một hành tinh xa xôi, hơn nữa cũng không thăm dò được tài nguyên gì quý giá, nên nó vẫn luôn bị lãng quên.

Nhưng bên chính phủ vẫn công khai số liệu, hành tinh này đã có lịch sử hàng trăm triệu năm, khu rừng nguyên sinh này ít nhất cũng phải mười vạn năm trở lên.

Độ cao của cây cối khuyến chiếc xe bay rất thuận lợi, ánh nắng chiếu xuyên qua những tán lá xanh tươi, khiến khu rừng trông yên tĩnh và thanh bình, chuyến đi thuận lợi đến bất ngờ.

Phòng phát sóng trực tiếp dần dần có chút nhàm chán, có người rời đi, có người trêu chọc Sở Thiếu Khuynh nói chuyện, nhưng Sở Thiếu Khuynh đang lái xe lại không để ý đến bọn họ.

[Đội trưởng, hãy bàn về một tinh tệ đi!]

[Không được sao? Vậy thì 10 tinh tệ?]

[Lầu trên thật keo kiệt, đội trưởng, chúng ta nói về bom sâu đi1]

[Trời ơi, đây là đâu vậy?]

Phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên kinh hô.

Theo xe bay càng đi càng sâu, ánh sáng trở nên thưa thớt, từ khu rừng nhìn ra phía trước, thấp thoáng hiện ra hai ngọn núi lớn, không, không phải núi mà là một thung lũng hình chữ V.

Hai bên sườn thung lũng dốc đứng, đá ngầm to nhỏ san sát, các loại cây to mọc trong thung lũng, thỉnh thoảng có tiếng chim kêu. Thảm thực vật trên mặt đất tươi tốt, tiếng côn trùng kêu ríu rít, ngẫu nhiên có tiếng gầm lớn của cự thú, khiến người nghe được không rét mà run.

Trực giác mách bảo Sở Thiếu Khuynh, con đường phía trước không dễ đi.

“Chúng ta trước dừng lại, nghỉ ngơi một lát rồi đi.”

Dưới sự chỉ huy của Sở Thiếu Khuynh, mọi người chọn một nơi tương đối bằng phẳng để tiếp đất.

“Đội trưởng, chúng ta đây là đã ra khỏi rừng rậm rồi?”

Tây Trạch nhìn xung quanh một vòng, xung quanh ngoại trừ cây cối và bụi rậm, còn có một số tảng đá và cỏ dại, rất nguyên sơ, đi ra ngoài chỉnh là hẻm núi.

“Cậu cảm thấy có khả năng sao?”

Sở Thiếu Khuynh liếc mắt nhìn Tây Trạch, dựa theo lộ trình mà tổ tiết mục đưa ra, đi qua rừng rậm này ít nhất phải ba tháng, bọn họ mới đi được có nửa ngày mà thôi.

Sở Thiếu Khuynh lấy ra bản đồ trải ra trên yên xe, Phong Dĩnh cũng đi tới.

“Mọi người cũng lại đây đi.”

Nhìn vào bản đồ, nhóm họ chỉ mới bước vào rừng rậm một bước.

“Mọi người đã từng chơi game trực tuyến chưa?”

Những người đã chơi qua game trực tuyến, đều sẽ có kiến thức nhất định về địa hình trên bản đồ, càng dễ dàng xem hiểu bản đồ.

Tây Trạch cùng Tư Lạc Khắc gật đầu, Mỹ Hi cùng Phỉ Bích lắc đầu. Thấy mọi người nhìn qua, Phỉ Bích nói lớn:

“Tôi chỉ chơi game giải trí.”

Mỹ Hi đỏ mặt nói:

“Tôi chỉ chơi qua game yêu đương và game thời trang thôi.”

“Bắt đầu từ hôm nay, hai người phải học cách đọc bản đồ.”

Sở Thiếu Khuynh chỉ vào bản đồ, nói:

“Chúng ta hiện tại đang ở đây, và sẽ tiếp tục đi đến đây, tính toán dựa theo 4 giờ bay trước đây, chúng ta phải mất ba ngày mới có thể ra khỏi nơi này.”

“A, không thể bay nhanh hơn sao?”

Sắc mặt Mỹ Hi tái nhợt khi nhìn lối vào hẻm núi, không nói đến âm thanh không biết của con gì kêu, thỉnh thoảng vang lên tiếng dã thú đã đủ dọa người. Còn phải ở lại nơi như này hai đêm, quá đáng sợ.

“Không được, để đảm bảo an toàn, tốc độ của chúng ta nhất định phải duy trì ở trong phạm vi có thể khống chế được.”

Sở Thiếu Khuynh thu lại bản đồ, thấy Tây Trạch tâm tình không giống ba người kia, một bộ dáng hứng thú bừng bừng, anh hỏi:

“Cậu hưng phấn cái gì?”

“Em chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này trước đâyy.”

Tây Trạch cảm thán, cậu xuất thân từ hành tinh chính, từ nhỏ cuộc sống sung túc đầy đủ, thích nhất là xem các chương trình về sinh tồn, cậu vẫn luôn mơ về ngày này.

“Hôm nay là ngày đầu tiên của chúng ta, bởi vì tình huống không rõ ràng nên mới dừng lại giữa chừng, chuẩn bị ăn uống trên xe cho đến hết chặng đường còn lại sẽ là tốt nhất.”

Có thể như vậy là tốt nhất, nhưng Sở Thiếu Khuynh cũng không ôm hy vọng nhiều. Làm lơ tiếng rêи ɾỉ của các đội viên, Sở Thiếu Khuynh cất bản đồ.

“Phỉ Bích nhóm lửa, Tây Trạch và Mỹ Hi đi xem gần đây có rau dại linh tinh không, đừng đi quá xa. Phong Dĩnh, mọi người giao cho anh. Tư Lạc Khắc, cùng tôi đi săn.”