Chương 27: Chạy

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Con gấu trắng đột nhiên dừng lại, gầm lên, đôi mắt đột nhiên đỏ bừng, bước chân của nó đột nhiên trở nên nhanh hơn, nó há to miệng, vung móng vuốt rồi sải bước nhanh chóng.

Trong phòng phát sóng trực tiếp vang lên tiếng la hét, có người không ngừng mắng tổ tiết mục, mắng bọn họ tại sao không ra cứu, mắng bọn họ tàn nhẫn, nhưng những điều này cũng không thể ngăn cản được bước chân con gấu trắng, ánh mắt thù hận của nó cho Sở Thiếu Khuynh biết, họ đã kết thù sống chết.

Sắc mặt anh trầm xuống, năm chặt trường thương trong tay, ngọn lửa trong mắt bùng lên, trong nháy mắt lại bị anh đè xuống, kéo Tư Lạc Khắc xoay người chạy tiếp.

Đằng sau tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng thở khò khè của con gấu phảng phất ở bên tai, chân Tư Lạc Khắc không ổn, nếu tiếp tục chạy chắc chắn chân cậu sẽ bị phế trước khi bị con gấu bắt được.

“Kiên trì, phía trước là lùm cây.”

Tư Lạc Khắc không hiểu lùm cây đó có ý nghĩa gì, khi hai người đến nơi, Sở Thiếu Khuynh hét to:

“Bảo vệ mặt mau.”

Theo bản năng cậu đưa tay lên che mặt, vai Tư Lạc Khắc căng chặt, đầu gối bị tóm lấy, thân thể bị nhấc lên, ném văng ra, lạch cạch một tiếng, cậu vững vàng rơi xuống bụi cây.

Cậu cố gắng đứng dậy, cảnh tượng trước mặt khiến cho Tư Lạc Khắc khϊếp sợ.

Chỉ thấy đội trưởng sải bước rời đi, trường thương sát cạnh bên người, thân thương hướng lên trên, đầu thương lạnh lẽo chỉ xuống đất.

Anh lạnh lùng bước nhanh về phía con gấu trắng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, như thể sắp phệ huyết ma vật.

Phòng phát sóng trực tiếp nhìn đến Sở Thiếu Khuynh tươi cười cũng kinh ngạc:

[Chết tiệt, tại sao tôi lại có xúc động muốn kêu con gấu trắng mau chạy đi.]

“Tiểu Hắc, đóng phòng phát sóng trực tiếp lại, trò chơi tiếp theo, không thích hợp cho trẻ con xem.”

Thanh âm nhẹ nhàng êm ái, không phập phồng, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp còn chưa kịp phản ứng, phòng phát sóng trực tiếp đã tối sầm.

Mọi người: ???

[Ngã ngửa, Tiểu Hắc, có tin hay không chúng tôi gϊếŧ cậuuuuu.]

“Có tiếng gì thế?”

Mỹ Hi đang hái nấm đứng dậy, nhặt lá chuối có nấm trên mặt đất chạy về phía Tây Trạch.

Tây Trạch đang ở trên cây cũng nghe thấy, ôm trái cây leo xuống, cẩn thận lắng nghe, ngoại trừ tiếng kêu của động vật vừa rồi không có âm thanh nào.

“Chúng ta mau trở về.” Tây Trạch nói.

Hai người vội vàng chạy về điểm dừng chân, Phỉ Bích đang đứng dưới cây với vẻ mặt trầm trọng.