Chương 36: Thằn lằn

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Tây Trạch đem tất cả đồ trên xe dỡ xuống, chờ quyết định của đội trưởng.

“Cậu xác định an toàn sao?”

Sở Thiếu Khuynh ngồi xổm xuống, tìm kiếm dấu chân trên mặt đất. Anh phát hiện trên mặt đất có dấu vết của loài bò sát lớn, hình thể hẳn là không nhẹ.

“A, đội trưởng, ý anh là có dã thú?”

Mỹ Hi kinh ngạc hỏi.

“Nhìn đây.”

Sở Thiếu Khuynh chỉ vào thứ sáng bóng còn sót lại trên cỏ:

“Đây là dịch thể, nếu tôi đoán không sai, rất có thể là dịch của rắn hoặc thằn lằn.”

“Rắn có chân sao?”

Theo hiểu biết của Phỉ Bích, rắn không có chân.

“Khó nói.”

Quỳ Ngưu còn có thể xuất hiện, giao long cũng không phải không thể!

Theo bản năng, Mỹ Hi và Tây Trạch im lặng đến gần Sở Thiếu Khuynh.

Phỉ Bích run rẩy, Tư Lạc Khắc là người hoảng sợ nhất, hết gấu trắng lại đến con chim dơi khổng lồ, cậu ấy vẫn chưa bình tĩnh lại.

“Nhưng chúng ta không có thời gian, chúng ta trú tạm một chỗ đi!”

Gió thổi đến đã mang theo hơi ẩm, bầu trời tia chớp lóe lên, xung quanh chậm rãi tối đen. Không lâu sau chắc chắn sẽ có sét, đứng dưới gốc cây là điều cấm kỵ:

“Đội phó, xe này có chống thấm nước không?”

“Chống được.”

Phong Dĩnh hiểu ý của Sở Thiếu Khuynh, cầm lấy con dao dài chặt cành cây, nói Tây Trạch kéo tới che lên xe. Mỹ Hi và Phỉ Bích thấy vậy cũng đi qua hỗ trợ.

Sở Thiếu Khuynh không nhúc nhích, tựa người vào thân cây, xuất thần nhìn dấu vết của bò sát kéo dài đến tận hang động.

Tư Lạc Khắc đứng một bên, vô thố lại bực tức, cậu không biết mình tức giận cái gì, do đội trưởng hay do chính bản thân, do dự chốc lát, cũng đi qua hỗ trợ.

“Đùng!”

Sấm sét nổ ra, tia sáng xẹt qua, khiến không ít người giật mình.

“Đội trưởng, trời mưa rồi.”

Những hạt mưa lớn rơi xuống làm ướt mặt Mỹ Hi.

“Được rồi, đi thôi! Chờ đến cửa hang, tôi cùng đội phó sẽ đi trước, mọi người chú ý ở đằng sau, bất kể nhìn thấy cái gì, đều phải tấn công ngay.”

Sở Thiếu Khuynh thấy vẻ mặt vài người lộ ra cự tuyệt, mỉm cười nói:

“Đương nhiên, mọi người có thể đứng yên chờ nó đến ăn.”

Tức khắc, mọi người sửng sốt, vẻ mặt nghiêm túc, lộ ra sát ý.

Sở Thiếu Khuynh vừa lòng gật đầu, lúc này mới đúng.

Mọi người xách đồ cẩn thận đi về phía hang động. Sở Thiếu Khuynh đi đầu tiên, Phong Dĩnh đi bên cạnh anh, hai cô gái và Tư Lạc Khắc đi ở giữa cầm hành lý của mọi người, Tây Trạch đi sau cùng.

Bọn họ và hai đội trưởng đều giữ khoảng cách, đây là để phòng ngừa có trường hợp khẩn cấp.

Từ chỗ đỗ xe đến hang động chỉ khoảng 10 mét, mưa ngày càng nặng hạt, quần áo của mọi người ướt sũng, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

Thấy sắp đến gần hang động, Sở Thiếu Khuynh giơ tay lên, làm ra động tác dừng lại, yêu cầu các thành viên tìm chỗ trốn, anh và Phong Dĩnh nhìn nhau, tách ra, chậm rãi tiếp cận cửa động.

“Tê tê!”

Còn chưa có đi vào, trong tiếng mưa rơi vẫn có thể nghe tiếng thở hổn hển ở bên trong hang, cho thấy kích thước to lớn của con vật này.

“Tê tê!”

Là thằn lằn!