Chương 38: Đánh hạ thằn thằn khổng lồ

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Ngay khi những móng vuốt sắc bén cào vào ngực Sở Thiếu Khuynh, con thằn lằn đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, nó nhấc người lên. Sở Thiếu Khuynh nghiêng người lăn vài vòng, trong giây lát thoát khỏi móng vuốt của nó.

Từ mặt đất nhảy lên, Sở Thiếu Khuynh nửa quỳ, trong mắt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên, tay nắm chặt con dao, dùng sức lau mặt, cúi người nhảy lên, nhảy vào cuộc chiến của con thằn lằn và Phong Dĩnh.

Con thằn lằn bị Phong Dĩnh cắt đuôi từ phía sau trở nên điên loạn, nó làm lơ Sở Thiếu Khuynh, gào lên tấn công Phong Dĩnh, tứ chi to như cây cột giơ lên hiện ra móng vuốt cào xé, máu tươi từ đuôi và cổ họng của nó liên tục bắn ra ngoài, nhiễm đỏ mặt đất.

Sở Thiếu Khuynh chỉ cảm thấy may mắn vì lúc này trời mưa to, rửa sạch mùi máu tanh, nếu không bọn họ sẽ trở thành con mồi của những dã thú khác.

Mỹ Hi hoảng sợ ôm lấy Tư Lạc Khắc cũng đang sợ hãi giống mình, cắn môi khóc:

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

Tây Trạch nắm chặt khẩu súng laser trên tay, đôi tay nâng lên, họng súng bám theo con thằn lằn đong đưa, nhưng lại không thể nhắm chuẩn.

Cơn mưa ngày càng lớn, lá cây theo gió xào xạc, trận chiến giữa dã thú và đội trưởng trước mặt thật kinh tâm động phách, nhìn thấy hai người nhiều lần đặt mình trong sinh tử, mắt Tây Trạch đỏ hoe.

“Tôi đã từng học bắn súng, đạt được giấy chứng nhận cấp A, nhận định về ý thức cũng đạt A+, thể tìm ra quy luật, có thể, đừng căng thẳng, hít sâu......”

Bàn tay run rẩy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, súng laser nhắm thẳng vào tuyến nước bọt của con thằn lằn, Phong Dĩnh cùng Sở Thiếu Khuynh đồng thời giơ dao đâm vào đuôi con thằn lằn.

“Tê!!!”

Con thằn lằn kêu lên một tiếng, hất đầu, tia laser xuyên thẳng từ mắt qua não của nó. Cuối cùng, nó rít lên một tiếng dài, đổ ầm xuống, ở trong vũng nước giãy giụa hai cái, rồi từ từ yên tĩnh.

Mưa vẫn rơi, Sở Thiếu Khuynh có chút mệt mỏi ngồi dưới đất, hơi quay đầu nhìn sấm sét đầy trời, cảm thấy cả người sảng khoái, đã lâu không đánh một trận đã như vậy.

[Tôi, tôi suýt chút nữa đã gọi cảnh sát tinh tế, đội trưởng, anh có thể ngừng cười được không?]

[Thật là khủng khϊếp, tôi vẫn luôn la hét, người nhà còn tưởng tôi bị làm sao, mẹ tôi còn bị dọa đến mức cầm dao phi vào phòng tôi.]

[Thật sự vừa rồi tôi còn tưởng rằng móng vuốt của con thằn lằn lớn sẽ cào xuyên qua ngực đội trưởng! Cũng may còn có đội phó, nếu không, hu hu hu, muốn khóc!]

[Đội trưởng, chúng ta thương lượng chút đi, chúng ta không thể dọa người như vậy. P/s: Đội phó cũng thật đẹp trai, nếu không ngực đổi trưởng cũng bị thủng một lỗ, iu iu anh.]

[Tôi còn nhớ mấy ngày trước, đội phó vẫn đối với đội trưởng tỏ ra xa cách, bây giờ, chậc chậc, đọc cùng tôi đi, thật ngon.]

[Ha ha ha!]

Mọi người hi hi ha ha cười đùa, fan nhan sắc không chỉ còn là fan nhan sắc nữa, nhìn đội trưởng giá trị vũ lực bùng nổ, bong bóng hồng dâng tràn ngập trong lòng.

Những khán giả đặc biệt quan tâm đến việc sinh tồn nơi hoang dã cũng nhìn Sở Thiếu Khuynh với ánh mắt ngưỡng mộ, trong khoảng thời gian ngắn, mơ hồ mong đợi rằng anh sẽ dẫn dắt nhóm người này xuyên qua rừng rậm nguyên sinh và mang đến cho họ nhiều điều bất ngờ hơn.

“Đứng lên đi!”

Phong Dĩnh vươn tay, ánh mắt đặt ở miệng vết thương chói mắt trên trán của Sở Thiếu Khuynh.

Những người khác cũng chạy tới vây quanh Sở Thiếu Khuynh, muốn lên tiếng nhưng lại không biết nên nói gì, đặc biệt là Mỹ Hi, hai mắt đỏ hồng, bĩu môi muốn khóc.

“Mọi người sao vậy!”

Sở Thiếu Khuynh cười khẽ, nắm tay Phong Dĩnh đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tây Trạch:

“Tây Trạch, kỹ thuật bắn súng không tồi, tiếp tục phát huy.”

Tây Trạch theo bản năng đứng thẳng chân:

“Vâng, đội trưởng.”

Sở Thiếu Khuynh trầm tư suy nghĩ, anh đã đánh giá thấp Tây Trạch, khả năng này người bình thường không thể có được.

Thu hồi ánh mắt, anh đem dao mượn của Mỹ Hi trả lại cho cô, rước lấy ánh mắt hâm mộ của Tây Trạch, con dao này đã gϊếŧ một con thằn lằn lớn, cậu cũng muốn.

“Đùng!!!!!”

Tiếng sấm không ngừng vang lên, tia chớp xẹt qua bầu trời, như muốn xé nát bầu trời. Những hạt mưa đánh vào da thịtt có chút đau, Sở Thiếu Khuynh lau mặt, nhìn về phía hai cây cỏ cách đó không xa:

“Mỹ Hi, Tây Trạch, đi hái cây hồ tiêu dại kia, nhớ nhổ cả rễ, còn có mấy quả ớt nhỏ, đây đều là đồ tốt.”

“Những người còn lại đem hành lý dọn vào trong hang động.”

Sở Thiếu Khuynh liên tiếp ra mệnh lệnh, Mỹ Hi và Tây Trạch chớp chớp mắt, không hiểu tại sao phải nhổ cây cỏ. Hai người muốn hỏi nhưng đội trưởng đã đi vào trong hang, ánh mắt không khỏi nhìn về phía đội phó.

Phong Dĩnh nhìn hai cái cây kia, kinh ngạc, đồng thời có xúc động muốn kéo Sở Thiếu Khuynh từ trong hang ra đánh một trận.