Chương 4: Bắt được cá biển

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Sở Thiếu Khuynh không trở về tay không, ngoài việc ôm một con cá biển đầu to đuôi dài, trong túi quần còn có mấy con hàu biển.

Khi Tây Trạch nhìn thấy Sở Thiếu Khuynh, mắt cậu ấy sáng lên và chạy chậm tới phía anh, những người còn lại kinh ngạc đứng dậy, ánh mắt của họ thay đổi khi nhìn thấy con cá vẫy vẫy cái đuôi mạnh mẽ trong tay của anh.

Sau một tuần, ngoài những con ốc mượn hồn thỉnh thoảng bò tới và những con chim bay trên bầu trời, cuối cùng họ cũng nhìn thấy những sinh vật sống khác.

Phòng phát sóng trực tiếp không còn bình tĩnh nữa, người này dù đã suýt chết đuối một lần còn bị tổ chương trình lừa gạt nhưng vẫn can đảm đến vậy.

[Anh ấy chẳng những đẹp trai mà còn có thể bắt cá. Thật lợi hại!]

[Chủ trì: Tôi đã không còn là tôi của ngày hôm qua nữa, hôm nay xin hãy gọi tôi là ‘Đội trưởng mới’]

[Woa, tôi thấy có mấy con gì đó, tiểu Lạc Lạc nhà tôi cuối cùng cũng có thể ăn no rồi.]

Sở Thiếu Khuynh đang đi về phía bãi biển, nhìn thấy vài vật thể hình tròn bay xung quanh mình.

Anh liếc thấy hình ảnh ba chiều vẫn luôn được tưởng tượng ở thế kỷ 21 lao vào biển, thở ra một hơi, anh không chỉ có xuyên bình thường, mà dường như anh đã đến một nơi khó mà tưởng tượng được.

Trước khi xuyên qua, xác sống bao vây thành phố, hàng ngàn hàng vạn xác sống tràn vào. Anh nhớ mình đã ngồi trên nóc tầng hai, trên tay cầm một cây gậy trêu chọc lũ xác sống, nhìn chúng nhảy lên nhảy xuống rất dễ thương, từng con giống như món gà rán quá lửa nảy trong chảo dầu, chỉ nhìn thôi đã thấy đói, anh ngủ thϊếp đi.

Sau khi tỉnh lại thì đã ở nơi hoang dã này.

Sở Thiếu Khuynh không nhận được ký ức nào của nguyên thân, khi nhìn thấy công nghệ cao hiện ra trước mắt, anh không muốn bị nhìn ra khác thường nên coi như không nhìn thấy những vật thể hình tròn bay xung quanh mình. Anh mở miệng nói chuyện với thiếu niên đang chạy chậm về phía anh.

“Cậu đã không ăn mấy ngày rồi, có đói không?”

“Còn, còn chịu được ạ.”

Cậu nhóc nuốt một ngụm nước miếng, tay chỉ về phía cô gái có vẻ ngoài xinh xắn nói:

“Thỉnh thoảng chúng tôi tìm một ít trái cây nhỏ để ăn, cũng không có đói lắm. Chính là đội trưởng anh, anh....”

“Tôi làm sao?”

Đi đến bờ biển, Sở Thiếu Khuynh đem hàu biển trong túi quần giao cho Tây Trạch cầm, anh cong lưng đem quần áo trên bãi biển nhặt lên, ném lên vai rồi đi về phía trước, động tác này lại gây ra một trận cảm thán khác trong phòng phát sóng trực tiếp.

“Mỗi lần nhờ đội trưởng đi tìm trái cây anh cũng không dám đi, nhìn thấy sâu bọ thì khóc....”

Thiếu niên lẩm bẩm, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang, tựa hồ không hiểu sao tiểu đội trưởng thấy sâu còn khóc vậy mà bây giờ dũng cảm dám nhảy xuống biển bắt cá, còn thật sự bắt được cá.

“Vẫn là Phong Dĩnh lợi hại, cậu ấy biết lúc nào nước biển sẽ rút, còn có thể bắt cua, nhưng bọn tôi cũng không dám ăn, chỉ có cậu ấy dám ăn sống.”

Sở Thiếu Khuynh: Không phải cậu ấy lợi hại, là các người quá phế.

[Haha, tôi không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy đội trưởng hiện tại, cảm thấy đội trưởng lúc trước khóc huhu cũng rất đáng yêu.]

[Lầu trên mới xem hay sao, hãy xem những đoạn ghi hình trước đó đi, thấy những gì anh ta đã làm trong tuần trước, sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.]

[Lầu trên +1, tuy bắt được cá nhưng không phải vẫn sợ côn trùng hay sao? Anh ta là bị ép đến không còn cách nào mới phải xuống biển, bắt được cá chỉ là do may mắn thôi.]

[Nếu lại không tìm được đồ ăn nữa sẽ báo cáo anh ta, đổi người chủ trì. Thật muốn vào chăm sóc Lạc Lạc bé nhỏ nhà tôi!]

[Ai da, chỉ là mấy quả dại mà thôi, có gì mà khoe khoang, lại còn không phải do một mình anh ta tìm được, đúng là cái đồ yếu đuối!]

[Anh ta là đội trưởng, lại để các thành viên trong đội nuôi mình, thật đáng xấu hổ, nếu không phải tiểu Lạc Lạc nói giúp thì anh ta đã sớm bị OM cho cuốn gói đi.]

[Phốc, đạn súng cũng không thể bắn thủng được tên mặt dày này.]

[Ờm...giơ tay một cách yếu ớt, có phải chỉ có tôi muốn biết thứ giống như hòn đá trên tay Tây Trạch là gì ư?]

Phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu tranh cãi, Tây Trạch lén nhìn đội trưởng, thấy anh mặt không đổi sắc đi về hướng nơi dừng chân liền thở phào nhẹ nhõm, cậu tuy rằng cảm thấy đội trước trước kia không tốt, nhưng hiện tại đội trưởng đã vực dậy, cậu sẽ cổ vũ anh ấy.

Tây Trạch khô khan an ủi: “Kỳ thật đội trưởng hiện tại cũng rất lợi hại.”

Sở Thiếu Khuynh đọc qua bình luận, xác nhận thiếu niên cạnh anh tên Tây Trạch. Cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, là người phương Đông tên là Mỹ Hi. Phỉ Bích hẳn là cô gái cao ráo kia, diện mạo thuộc dạng phụ nữ Âu Mỹ quyến rũ. Thanh niên tóc vàng mắt xanh chính là Tư Lạc Khắc, là người có địa vị cao và nhiều người hâm mộ nhất nhóm bọn họ.

Quan sát qua diện mạo bọn họ, có thể suy đoán ra đại khái tính cách mỗi người, ngoài ra còn có một người đàn ông mặc áo hoodie đen trùm đầu đứng phía rừng rậm bên cạnh. Thấy Sở Thiếu Khuynh nhìn qua, ánh mắt trầm ngâm lập tức hiện lên ý cười, nở một nụ cười sáng ngời vô hại.