Chương 43: Đội trưởng, thịt này ngon quá!

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Ngửi được mùi thơm, Tây Trạch đã sớm nhịn không được, buổi sáng chỉ ăn có vài con nhộng ong. Sau đó lại chiến đấu với con chim dơi và thằn lằn, thêm vào đó là cảm xúc khẩn trương, cậu đã sớm đói bụng.

“Để đó, ăn xong rồi làm tiếp.”

Lại có một miếng chín, Sở Thiếu Khuynh đang định kẹp lên ăn, bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống. Mặc áo liền mũ, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt lấp lánh, trông đặc biệt ngoan.

Làm Sở Thiếu Khuynh nhớ tới con Husky mình từng nuôi và Tây Trạch.

“Tôi cũng muốn ăn.”

Phong Dĩnh kéo kéo áo Sở Thiếu Khuynh, không hiểu tại sao anh lại nhìn Tây Trạch.

Sở Thiếu Khuynh: Tôi có thể nói là tôi đang xem là anh giống Ngoan Ngoãn hơn hay Tây Trạch giống hơn sao?

Nhớ tới Ngoan Ngoãn, Sở Thiếu Khuynh cảm thấy nặng nề. Ngoan Ngoãn là tên con chó Husky trước đây anh nuôi, sau khi mạt thế, nó vì cứu anh mà chết.

“Đội trưởng!”

Tây Trạch bưng bát bằng tre chạy tới, nhìn thấy thịt trên chiếc đũa của Sở Thiếu Khuynh, hai mắt sáng lên:

“Đội trưởng....”

Đôi mắt xanh lam dưới ánh lửa lấp lánh, quả nhiên vẫn là Tây Trạch giống hơn, vừa ngốc vừa đáng yêu.

Sở Thiếu Khuynh cảm thán, đang muốn đem thịt đưa cho Tây Trạch, thì cổ tay bị nắm chặt, xoay sang một bên, ngoài giòn trong mềm, miếng thịt thơm ngon tiến vào miệng Phong Dĩnh.

Mọi người:……

“Tự nướng đi.”

Phong Dĩnh liếc mắt nhìn Tây Trạch, cầm lấy một đôi đũa, cũng học theo Sở Thiếu Khuynh nướng thịt.

Những người khác cũng lần lượt đi tới, gắp thịt bỏ lên miếng đá nướng với vẻ mặt khó tả. Tâm lý tuy cảm thấy khó chịu, nhưng bụng thì không chịu nổi, đặc biệt là mùi hương này, cho dù ở nhà hàng cao cấp ở hành tinh chính họ cũng chưa từng ngửi qua, quá hấp dẫn.

Tây Trạch xuống tay nhanh nhất, miếng thịt đến bên miệng, ba người còn lại vẫn đang loạng choạng dùng đũa. Có thể thấy hàng ngày những người này đều sử dụng các dụng cụ ăn uống khác.

“Đội trưởng, ngon quá đi mất!”

Cặp mắt xanh thẳm càng sáng hơn.

Sở Thiếu Khuynh nhịn không được vươn tay, xoa xoa đầu cậu, thật đáng yêu.

Phong Dĩnh:……

Sở Thiếu Khuynh vừa nướng vừa ăn, thỉnh thoảng lại đặt hai miếng trước mặt Tây Trạch đang vội vã ăn, nhìn cậu ăn thịt, anh đặc biệt có cảm giác thành tựu, thuận miệng nói:

“Đội phó, đem ống tre đựng canh gừng ra đây đi, mỗi người một bát.”

Cho dù thịt nướng nóng, nhưng canh gừng cũng phải uống, nếu không với thời tiết này thì khó mà ngủ được.

Phong Dĩnh:……

“Đội trưởng, nóng quá!”

Mỹ Hi là người cuối cùng đến bên này, thật vất vả chuẩn bị tinh thần, không nghĩ tới cô lại không biết dùng hai thứ này. Bụng cô đói đến phát đau, hơn nữa nghĩ đến vừa rồi đội trưởng bảo đi cắt thịt nhưng cô lại không làm, khiến cô gần như sắp khóc.

Sở Thiếu Khuynh đứng dậy đi đến bên cạnh Mỹ Hi, ngồi xuống làm mẫu nói:

“Nhìn xem, đặt đũa trên ngón trỏ, ngón cái đè lại, rồi nhẹ nhàng tách ra.....”

Sở Thiếu Khuynh dạy học, những người khác cũng âm thầm học tập, bọn họ tuy có thể sử, cũng là va va đập đập, dùng đến quá mệt mỏi.

[Muốn biết cái này tên là gì, cảm giác dùng thật khó.]

[Đã đến lúc phổ cập kiến thức: E hèm, thứ này được gọi là đũa, là công cụ con người dùng để ăn uống thời viễn cổ, hiện tại rất ít người dùng. Nhưng tôi nghe nói ở hành tinh chính, đây là thứ lễ nghi bắt buộc phải học trong quý tộc.]

[Ồ, có quý tộc nào đó, đội trưởng,.....]

Sở Thiếu Khuynh: Tôi cũng muốn biết mình là ai.

[Tôi không quan tâm, tôi chỉ để ý đến việc đội trưởng ăn thịt, tôi cũng muốn ăn, mọi người không cảm thấy thịt này đặc biệt ngon sao? Thịt chín vàng ươm, đường cong tinh tế, bên ngoài sáng bóng, nếu cho vào miệng chắn chắn vạn phần mỹ vị.]

[Nuốt nước miếng, tui cũng muốn ăn, cho dù biết đó là thịt thằn lằn, tui cũng muốn ăn. Tổ chương trình đáng chết, khi nào mới kích hoạt chức năng 5D thực tế ảo, tui sẽ bỏ phiếu.]

Phòng phát sóng trực tiếp ồn ào, mọi người có mặt tại hiện trường đã học không sai biệt lắm, lúc này miếng đùi nướng bắt đầu tỏa mùi thơm, miếng thịt dày và béo nứt ra, nước thịt chảy ra từ bên trong, rơi xuống đống lửa phát ra âm thanh xèo xèo.

Sở Thiếu Khuynh ở trên lớp da vàng lại khứa vài cái, rưới một lớp nước sốt lên, thịt đỏ tươi mềm dần chuyển sang màu vàng nâu, tiếng mỡ cháy xèo xèo, mùi thơm nồng đậm tràn ngập cả hang động.

[A a a, không cần ngửi, chỉ nhìn bề ngoài là biết mùi vị của nó cực kỳ ngon rồi, tổ chương trình chít tiệt, tôi muốn ănnn.]

[Ôi, nước miếng của tôi không còn kiểm soát được nữa. Miếng thịt này vàng ươm sáng bóng, giờ tôi không quan tâm đó là thịt gì nữa, muốm ăn.]

[Tôi có thể ăn hết hai cái đùi.]

[Chỉ tiếc lúc trước dã ngoại không gặp được đội trưởng.]

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đang kêu rên, còn mọi người trong hang động ăn đến miệng dính đầy mỡ? Người không ăn? Không tồn tại.

Cuối cùng, Sở Thiếu Khuynh đã xử lý gần một phần ba số thịt, mọi người líu lưỡi, hóa ra trước kia đội trưởng ăn chưa bao giờ no, trách không được khi nhìn thấy dã thú hai mắt liền sáng lên, đói bụng.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày nọ tháng nọ năm nọ

Đội trưởng: Tây Trạch, tới ăn thịt hầm, đội phó, rót nước.

Đội trưởng: Tây Trạch, tới ăn thịt nướng, đội phó, rót nước.

Phong Dĩnh: Tôi chỉ xứng làm việc, không xứng được ăn?