Chương 46: Làm đuốc và áo tơi

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Đối mặt với ánh mắt tức giận của mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp, Sở Thiếu Khuynh cười khẽ giải thích.

“Cây đuốc ngoại trừ nguyên liệu là vải, còn cần dầu hỏa, nhưng điều kiện không cho phép, có gỗ tần bì dễ châm lửa cũng đủ rồi, nhưng khá tốn vải, mọi người không có nhiều quần áo, nên không thể cắt hết.”

Mọi người chợt hiểu ra, cây đuốc ngày hôm qua quả thật đã cháy nửa số quần áo trên đó.

“Phỉ Bích, khi Tư Lạc Khắc nướng thịt, sẽ đem mỡ thằn lằn cho cô, để mỡ lên miếng đá rán cho ra mỡ, sau đó thấm đều lên cây đuốc, làm ít nhất năm cây!”

“Vâng, đội trưởng.”

Phỉ Bích trung khí mười phần đáp, chạy đi.

Giải quyết xong cây đuốc, kế tiếp là áo tơi.

“Đội phó, anh có biết cây cọ bên ngoài hang không?”

“Tôi biết.”

“Thân cây có lớp vỏ màu nâu, anh và Tây Trạch đi róc một ít về đây, tôi......”

Sở Thiếu Khuynh đột nhiên ngừng nói, vẻ mặt phức tạp.

Phong Dĩnh cười thầm, Tây Trạch nghi hoặc, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đơn giản, hỏi thẳng:

[Đội trưởng, anh sao vậy?]

Sở Thiếu Khuynh hít sâu một hơi:

“Tôi sẽ may.”

Mọi người:……

Mưa vẫn rơi tí tách, tất cả mọi người đều đang làm việc, Sở Thiếu Khuynh ngồi cạnh đống lửa làm mũi tên, hôm qua phí mấy cái mũi tên, hôm nay phải làm bổ sung.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp rất nhàn rỗi, cười đùa hi hi ha ha:

[A, thật mong chờ xem đội trưởng may quần áo, thêu hoa, à nhầm, may áo tơi.]

[Tôi sẽ giả vờ coi như nhìn không ra lầu trên cố ý, tặng cho đội trưởng một quả pháo hoa, an ủi trái tym nhỏ bé tổn thương của đội trưởng.]

[Nhìn mũi tên đội trưởng làm trông thật sự sắc bén, tôi thực sự nghi ngờ kỹ năng của đội trưởng.]

[Mấy người thì biết cái gì, đội trưởng đây gọi là bên ngoài thô bạo nhưng bên trong dịu dàng.]

“Vèo!”

Một cái mũi tên đột nhiên bắn ra, xẹt ngang qua Tiểu Hắc, phát ra một âm thanh sắc bén, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều run rẩy, nhất thời im lặng.

Sở Thiếu Khuynh đứng lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Tiểu Hắc, chờ nó bay tới, xách nó lên, để sát mặt vào gần phòng phát sóng trực tiếp:

“Nhớ kỹ, đội trưởng của mọi người có thêu hoa, thì cũng là thêu ra hoa Bá Vương, hiểu chưa?”

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp điên cuồng gật đầu, sợ muốn chết, gương mặt cười tà ác chậm rãi phóng đại. Thật đáng sợ, thậm chí đáng sợ hơn cả phim kinh dị.

Từ sáng đến chiều, tất cả mọi người đều khẩn trương chuẩn bị công việc.

Khối lượng công việc lớn nhất ở đây là may áo mưa, sau khi thu thập xong vỏ cây màu nâu, sau đó tìm được dây của cây lạc quỳ*, anh bảo Tây Trạch đi kiếm rau dại, còn Mỹ Hi trở về hỗ trợ, thuận tay giúp đội phó học tập.

*Cây lạc quỳ: Theo Sở Khoa Học và Công Nghệ, lạc quỳ được tính là một loại rau, có thể dùng làm thuốc.

Dùng cành cây làm kim, dùng dây của cây lạc quỳ xâu những mảnh vỏ cây lại với nhau, tạo hình thành áo choàng, khâu thành áo tơi, bề ngoài có chút xấu, nhưng có còn hơn không.

Kế tiếp lại dùng lá chuối và tre làm thành sáu cái nón giản dị, hình tam giác có lá xanh che trên đầu, Sở Thiếu Khuynh có chút ghét bỏ.

Tây Trạch ở trong mưa đào rất nhiều rau rừng, có ăn được có không ăn được, cậu dùng mỡ thằn lằn nướng rau dại trên phiến đá, nướng một cái đùi thằn lằn, sau khi ăn uống xong, Sở Thiếu Khuynh đột nhiên bảo mọi người thu dọn đồ đạc.

“Đội trưởng, chúng ta nửa đêm phải đi sao?”

Mỹ Hi thấp thỏm đứng lên.

“Không loại trừ khả năng này, mọi người nghe đi.......”

Bên ngoài hang động, tiếng dã thú gầm rú không ngừng vang lên, rất khác với những âm thanh nghe được trước đó, tràn ngập hoảng sợ cùng sợ hãi.

“Đêm nay ngủ cạnh đống lửa, áo tơi đặt cạnh người, có gì bất ngờ lập tức mặc áo tơi, lên xe rời đi ngay, rõ chưa?”

Sở Thiếu Khuynh nghiêm mặt nói.

“Vâng.”

Mọi người lớn tiếng đáp lời, như thể điều này có thể trấn áp sự bất an đang dâng lên trong lòng họ.

“Đội phó, Tây Trạch, cùng tôi đi lái xe vào hang động.”

Sở Thiếu Khuynh nhìn về phía Tư Lạc Khắc vẻ mặt đang chán nản, nói:

“Tôi giao hai cô ấy cho cậu.”

Khoảng cách chỉ có 10 mét, không xa, đứng ở cửa hang kêu lên một tiếng là có thể nghe thấy, nhưng Tư Lạc Khắc lại cảm thấy như có tảng đá khổng lồ đè lên vai cậu.

Ánh mắt Sở Thiếu Khuynh không cho cậu trốn tránh, cậu do dự đứng lên, gật gật đầu.

Tiểu Hắc được lệnh ở lại trong hang, ba người mặc áo tơi rời khỏi hang động đi đến nơi để xe, nhấc nhánh cây lên, xe bay được nước mưa cọ rửa lấp lánh sáng lên.

“Có thể báo tổ chương trình mang Tư Lạc Khắc rời đi.”

Sở Thiếu Khuynh chân dài nhấc lên, soái khí lên xe.

Phong Dĩnh nghe vậy, thở dài nói.

“Không có khả năng, cậu ta không thể trả nổi số tiền bồi thường khổng lồ được, hiện tại cậu ta là ngôi sao hạng 2. Chương trình này bây giờ đã có chút nổi tiếng, nếu cậu ta bỏ cuộc nửa đường, đối với tương lai sau này, sẽ là một cản trở.”

Nghe vậy, Sở Thiếu Khuynh suy tư trong lòng.

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây, ba người lái xe trở lại hang động. Hai cô gái đã cất lều đi, Tư Lạc Khắc cũng đang gói thịt nướng và cho vào ba lô.

Khi bắt đầu xuất phát, có sáu cái balo, ba cái đựng quần áo, ba cái đựng đồ đạc khác. Trước mắt vật tư không nhiều, thêm gia vị và thịt nướng nhưng cũng chỉ chứa đầy hai balo.

Màn đêm buông xuống, tiếng gầm của dã thú vang lên nhiều hơn, mọi người sắc mặt tái nhợt, ngồi sát xung quanh đội trưởng, đội phó sau một chuyến ra ngoài trở về: Vị trí của tôi ở đâu?