Chương 71: Phỉ Bích ngã bệnh

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Mọi người như động vật nhỏ dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh, làm tâm Sở Thiếu Khuynh mềm nhũn, duỗi tay xoa xoa đầu Tây Trạch đáng yêu nhất.

Tư Lạc Khắc: Tuy rằng tui đã 23 tuổi rồi, nhưng tui cũng muốn.

Sau khi ăn xong mọi người dọn dẹp đồ đạc một chút, đội trưởng vỗ vỗ tay, mở họp.

[Mở họp, mở họp, nhanh tìm chỗ ngồi, đứng sang hai bên, thẳng lưng, vỗ tay nào.]

Các đội viên ngồi thành hàng, mọi người trong phòng trực tiếp nói cười, Sở Thiếu Khuynh ngại ồn, vẫy vẫy tay bảo Tiểu Hắc bay ra xa một chút.

Tiểu Hắc:……

“Lát nữa tôi và Tư Lạc Khắc sẽ đi vào trong rừng dò đường, xem có thể tìm thấy đất liền không, đội phó sẽ ở lại nơi dừng chân với mọi người.”

“Chúng tôi không thể đi sao?”

Tây Trạch hâm mộ nhìn Tư Lạc Khắc, hiện tại đội trưởng đi đâu đều mang theo cậu ta, hừ!

“Không thể.”

Sở Thiếu Khuynh trực tiếp từ chối, sau đó nói tiếp:

“Tôi sẽ dạy mọi người dùng cỏ lau đan thành balo, ít nhất đan ba cái! Những thứ khác nghe đội phó sắp xếp.”

Đơn giản họp xong, anh cắt một chút cỏ lau rồi hướng dẫn mọi người cách làm, sau đó Sở Thiếu Khuynh lấy một chiếc xe bay chuẩn bị cùng Tư Lạc Khắc tiến vào rừng rậm.

“Khi mặt trời lặn phải sớm quay trở về, mang theo trường thương đi.”

“Biết rồi.”

Sở Thiếu Khuynh mang theo Tư Lạc Khắc rời đi.

“Mỹ Hi và Phỉ Bích đan balo, Tây Trạch đi bắt cá cùng tôi, trong nửa tiếng phải bắt được năm con cá, sau đó sẽ luyện tập chiến đấu và cận chiến.”

Anh nói xong cũng không quay đầu lai đi luôn, để lại ba người ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy tâm trạng đội phó không tốt lắm.

Tây Trạch là thảm nhất, bắt cá cùng đội phó thì không sao, nhưng khi huấn luyện cách dùng thương với đội phó, suốt hơn nửa tiếng cậu khổ không thể nói, đội phó đây là muốn đem cậu luyện đến chết!

Cuối cùng cũng được nằm nghỉ trên giá gỗ, Tây Trạch chỉ có một suy nghĩ: Cũng không phải tôi không cho anh làm nhiệm vụ cùng đội trưởng, vì cái gì mà đè tôi ra đánh?

Sở Thiếu Khuynh và Tư Lạc Khắc lái xe bay khoảng một tiếng mới ẩn ẩn nhìn thấy đất liền, vòng qua bên cạnh, ngoài ý muốn thấy một cây hồ lô. Trên mặt đất phủ kín hồ lô rụng xuống đã bị phơi khô.

Sở Thiếu Khuynh dừng xe nhặt 10 cái, lại hái chừng trăm quả ở trên cây, để đầy ắp cả xe bay mới bắt đầu trở về. Khi trở lại nơi dừng chân trời đã tối, không khí có chút lạ lùng.

Mang đồ để lên trên giá gỗ thì nghe thấy tiếng nôn.

“Đội trưởng, Phỉ Bích bị tiêu chảy và nôn mửa, cô ấy bị bệnh rồi.”

Mỹ Hi nhìn thấy Sở Thiếu Khuynh như đang nhìn đấng cứu thế.

“Tình huống thế nào?”

Sở Thiếu Khuynh đi vào lều trại trước, nhìn thấy Phỉ Bích cuộn tròn thân thể, mặt trắng bệch, anh duỗi tay kiểm tra độ ấm trên trán, tiện tay bắt mạch, tuy không phải sở trường nhưng trong mạt thế anh cũng biết xem qua.

Mạch đập có chút yếu, thứ làm Sở Thiếu Khuynh chú ý nhất là lòng bàn tay sưng đỏ thô ráp, nhưng cô không kêu đau.

Đi đến kết luận cuối cùng, vấn đề hẳn là do nước. Nước ở đầm lầy, cho dù có trong đến đâu thì cũng không phải cơ thể của ai cũng có thể chịu được.

Sở Thiếu Khuynh lấy một quả hồ lô tươi bảo Tây Trạch cắt thành khối, sau đó anh lấy ra một quả hồ lô đã khô vỏ ra, bảo Phong Dĩnh dùng súng laser cắt hồ lô thành hai nửa hình bầu dục, hai nửa to như một cái bát loa.

Lấy một miếng thịt quả hồ lô tươi mà Tây Trạch đã cắt lên, dư lại để vào bát làm bằng vỏ hồ lô để nghiền lấy nước, sau đó đút Phỉ Bích uống.

Mọi người nín thở nhìn Phỉ Bích, từ rêи ɾỉ kêu đau, đến chậm rãi hồi phục, mệt mỏi thϊếp đi, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

[Wao, quả hồ lô này đỉnh của chóp luôn, đội trưởng không phải vừa nói nó dùng để đựng nước và thức ăn hay sao? Bây giờ sao lại còn có thể dùng chữa bệnh?]

[Tôi có cảm giác bất cứ thứ gì trên tay đội trưởng đều có thể ăn được hoặc dùng để chữa bệnh.]

[Ra tên là hồ lô, có thể dùng để trị nôn mửa và tiêu chảy. Tôi chưa bao giờ thấy phương pháp chữa trị này. Tôi từng nghe học trò của mình nói rằng anh ấy dùng một loại cỏ không rõ nguồn gốc để chữa vết thương ở chân và dùng đỉa để hút nọc độc của rết. Không ngờ đây là sự thật. Thiên nhiên thật tuyệt vời, Đội trưởng Sở, tôi là giáo sư Vương của Khoa Y của Học viện Quân sự Liên bang, cậu có muốn gặp tôi khi trở về Liên bang không?]

[Giáo sư Vương từ Khoa Y của Học viện Quân sự Liên bang? Là cái tôi đang nghĩ tới thật sao? Là người nhận được Huân Chương của Liên Bang?]

[Uầy, là nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực y học, vái lạy. p/s: Đội trưởng, làm sao mà anh lại thu hút một nhân vật tầm cỡ như vậy?]

[A aaaa, tôi đến từ đại học y đây, đó là thần tượng của tôi, ôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ thân thiết với thần tượng của mình đến thế. Ôi, tôi yêu đội trưởng quá.]

Sở Thiếu Khuynh thấy không khí trong phòng phát sóng trực tiếp nhất thời hoàn toàn thay đổi, anh nghĩ chắc hẳn là một nhân vật lớn, nhưng cũng không định trả lời, dù sao cũng không biết thật giả như nào.

(Vì lâu không ra chương nên chương này mình để miễn phí coi như xin lỗi mng nha, yêu mng nhìu <3)