Chương 1-2

Edit: tieuchanh

Chương 1-2:

Đúng lúc này, một tia sáng lóe lên, trên tường đột nhiên xuất hiện hình ảnh , dường như là hiệu ứng của chiếu hình. Trần Dao Dao dụi mắt một cái, hoài nghi bản thân có phải nhìn nhầm rồi không. Nhưng mà, ở trên tường thật sự có xuất hiện một hình ảnh.

Trần Dao Dao sợ ngây người, cái miệng đang nhai táo của nàng lập tức ngừng lại. Đây không phải là ở cổ đại, ở trong sách sao? Làm sao sẽ còn có máy chiếu hình a? . . .

Nhìn chung quanh, cũng không có phát hiện có máy chiếu hình nha. Nhưng vào ngay lúc này trên tường lại đột nhiên xuất hiện một bóng người đàn bà vóc dáng đầy đặn nhưng vô cùng diễm lệ, cũng mặc y phục cổ đại, giàu có lộng lẫy, dung mạo đó có thể nói quốc sắc thiên hương.

"Hoan nghênh đi tới phòng phát sóng trực tiếp của sủng phi! Ta là hoạt náo viên ngày hôm nay Dương Ngọc Hoàn*." Chỉ nghe đàn bà kia ôn nhu mị ngữ đất nói, kia tô mềm thanh âm đừng nói là đàn ông, nàng một người đàn bà nghe đều có điểm tâm động.

Dương Ngọc Hoàn: [杨玉环 ] hay Dương Quý Phi (719-756), người đẹp nổi tiếng nhà Đường, sng phi của Hoàng đế Đường Huyền Tông, bị cho là ngông cuồng và bị gϊếŧ làm vật tế thần trong cuộc nổi loạn .

Chờ chút, Dương Ngọc Hoàn? ! Chẳng lẽ là Đường triều Dương Ngọc Hoàn trong sử sách ? Khiến cho quân vương từ đây không thượng triều? Ôi trời ơi! . . .

Trần Dao Dao ngơ ngác nhìn nàng, khϊếp sợ không nói ra lời.

"Muốn trở thành sủng phi sao? Rất dễ dàng, ta sẽ dạy ngươi cách làm sủng phi!" Dương Ngọc Hoàn mỉm cười.

Trần Dao Dao cuối cùng biết ngụ ý trong thơ của Bạch Cư Dịch* ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, nụ cười kia thật là câu tâm hồn người!

Bạch Cư Dị : [白居易 ] (772-846), nhà thơ thời Đường.

Trần Dao Dao vừa định nói nàng không muốn làm sủng phi, nhưng nàng chưa kịp trả lời thì bên trong màn ảnh Dương Ngọc Hoàn đã tự nhiên bắt đầu ca hát trước rồi.

Ủa, tại sao không nói lời nào lại hát vậy. . . Trần Dao Dao tự hỏi.

Nhưng mà, không quá mấy giây, Trần Dao Dao lập tức chìm đắm trong nàng tiếng hát. Bởi vì tiếng hát kia quả thực uyển chuyển êm tai, đơn giản là tiếng nhạc thần tiên bay bổng, khiến người ta quên mất hiện tại là ngày hay đêm.

Hát xong khúc hát, Dương Ngọc Hoàn nói với nàng: "Đi hát bài 《 Cả Vườn Xuân 》 này cho Hoàng thượng nghe, Hoàng thượng nhất định sẽ động tâm. "

Trần Dao Dao mới vừa tỉnh hồn lại đã vội vàng từ chối nói: "Không, không cần. . . Ta không muốn làm cái gì sủng phi, cũng không muốn nhìn cái gì truyền trực tiếp, không muốn nghĩ cố gắng tranh sủng ái. . ."

Nàng không có cách nào cùng nàng ta nói rõ tất cả tiền nhân hậu quả việc nàng xuyên sách, nhưng dù sao hiện tại nàng thật sự chỉ muốn làm cá mặn không muốn làm sủng phi a. ~~~

"Vậy cũng cũng không do ngươi quyết định, phòng sủng phi truyền trực tiếp nếu đã mở ra thì ngươi nhất định phải xem, hơn nữa ngươi nhất định phải sử dụng kỹ năng đã chi dạy ngươi, nếu không. . ." Giọng nói kiều mị của Dương Ngọc Hoàn đột nhiên trở nên có phần nghiêm túc.

Trong lòng Trần Dao Dao cảm thấy có chút không ổn, nếu không. . . Thì như thế nào? . . .

"Nếu không, ngươi sẽ trở nên xấu xí nga~~~" Dương Ngọc Hoàn cười đễu nói, "Không tin, ngươi có thể đi ngắm nghía gương mặt của ngươi trong gương."

Trần Dao Dao không biết ý của nàng là gì, vì vậy bán tín bán nghi đi bàn trang điểm soi gương.

"A!" Trần Dao Dao kêu một tiếng sợ hãi! Không soi thì không biết, soi một cái bị dọa cho giật mình!

Trong gương người có sắc mặt vàng khè, nhăn nheo, tàn nhang, mụn thật sự là nàng sao? Sao cô ấy có thể trong nháy mắt biến thành một con ma như vậy? Thật là quá đáng ! Tuy khuôn mặt ban đầu của nàng không tính là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng coi như thanh thoát thanh tú, nhưng bây giờ gương mặt này thật sự không có cách nào nhìn a!

Trần Dao Dao vì trở lại thế giới cũ nàng không sợ chết, thậm chí có chút hy vọng mình chết sớm một chút nhanh chóng rời đi quyển sách này, nhưng nếu để nàng bị hủy dung biến thành người xấu xí, thật lòng nàng cảm thấy không cách nào tiếp nhận!

Đây quả thực là sự tra tấn giống như địa ngục a, ta cũng cần mặt mũi a ~~~ nàng tự nghĩ.

"Mau biến ta trở về! Ta nhìn truyền trực tiếp, ta dùng kỹ năng, được chưa?" Trần Dao Dao giọng nghẹn ngào vội vàng cầu xin nàng ta.

"Vậy thì đúng rồi, phòng sủng phi truyền trực tiếp tùy thời sẽ mở raSau khi mở ra, mỗi lần đều phải xem thật kỹ, nhất định phải dùng kỹ năng đã dạy cho thật tốt, như vậy mới có thể đảm bảo càng ngày càng xinh đẹp." , xinh đẹp tuyệt trần, lấy lòng đế vương, độc sủng hậu cung! ”

Nói xong lời này, Dương Ngọc Hoàn liền biến mất, hình chiếu trên tường dần dần tản đi, hết thảy coi như không có gì phát sinh qua vậy.

Trần Dao Dao lại vội vàng đi soi gương, không tồi không tồi, rốt cuộc nàng lại biến trở về dáng vẻ ban đầu, nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Nương nương, vừa rồi phát sinh cái gì sao? Ngài không sao chứ?" Lan Châu vừa nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Trần Dao Dao liền vội vàng bước vào lo lắng hỏi nàng.

"Không, không có gì. . . Lan Châu, mau giúp ta trang điểm sửa soạn đi, bây giờ ta muốn đi Ngự Hoa Viên đi một vòng." Trần Dao Dao giả bộ bình tĩnh nói.

"Nương nương nói đúng! Nô tỳ lập tức giúp ngài sửa soạn!" Lan Châu thật cao hứng, trong đầu nghĩ chủ tử nhà nàng rốt cuộc không trạch nữa muốn bước ra Hoa Hi cung.

Bàn tay của Lan Châu rất khéo léo, Trần Dao Dao chỉ đơn giản là giải thích những yêu cầu phù hợp với nàng cho nàng ta nghe. Lan Châu hoàn toàn có thể đem trọn vẹn cảm giác nàng muốn bộc lộ ra , vô luận là hóa trang hay kiểu tóc đều không thể bắt bẻ. Một phen trang điểm sửa soạn, Trần Dao Dao trong gương trông thật quyến rũ.

Không biết là do vừa nhìn thấy sự đối lập với vẻ ngoài xấu xí của bản thân, hay là có phép thuật nào đó trong phòng phát sóng trực tiếp của sủng phi khiến nàng xinh đẹp hơn một chút. Hiện tại Trần Dao Dao thấy sau khi trang điểm bản thân mình như một tiên nữ vậy.

"Lan Châu, tay nghề của ngươi thật tốt!" Trần Dao Dao khích lệ.

"Nương nương nói đúng! A, không. . . Là nương nương quá khen." Dứt lời Lan Châu có chút xấu hổ đỏ mặt.

Lan Châu, nha đầu có một câu cửa miệng chính là "Nương nương nói đúng!" Thông thường, bất kể Trần Dao Dao nói gì, nàng cũng sẽ nói trước một câu nương nương nói đúng, Trần Dao Dao cảm thấy nàng ta thật ngốc nghếch đáng yêu. Nhưng sau khi tiếp xúc hơn mười ngày, nàng ta quả thực là một người trung thành hộ chủ.

Được rồi, vậy thì đi Ngự Hoa Viên gặp " chị em tốt " Kỳ tần đi, lại nghĩ biện pháp một mực ở lại nơi đó đến khi gặp Hoàng thượng. Sau đó đem kỹ năng 《 Cả Vườn Xuân 》 Dương Ngọc Hoàn vừa mới dạy nàng dử dụng, như vậy thì sẽ không thay biến xấu, Trần Dao Dao nghĩ trong đầu.

Ai, thật thê thảm a~~, vốn là xuyên sách trở thành nữ phụ xui xẻo cũng đủ thảm, bây giờ lại còn xuất hiện cái gì phòng truyền trực tiếp, không xong thành nhiệm vụ thì uy hϊếp biến xấu xí. Trời ạ! Đời người cũng quá gian nan đi. . . Ta chỉ muốn trở thành một con cá muối lăn lộn với thức ăn và thức uống, tâm nguyện đơn giản như vậy của nàng thực hiện khó đến vậy sao. . . Nội tâm Trần Dao Dao đang không ngừng kêu gào.

Nhưng là không có biện pháp, việc đã đến nước này, chỉ có thể dũng cảm tiến lên. Vì vậy Trần Dao Dao vừa tiến về hướng Ngự Hoa Viên , một bên vừa cố gắng nhớ lại tình tiết cuốn sách.

Theo sự sắp xếp của cốt truyện, nàng đến Ngự Hoa Viên lập tức sẽ gặp Kỳ tần. Thực chất Kỳ tần thông qua người truyền tin đã sớm biết Hoàng thượng đang đi về hướng Ngự Hoa Viên , cho nên nàng ta sớm đã có chuẩn bị, cố ý ở Ngự Hoa Viên chờ Hoàng thượng.

Thấy Dao phi cũng ở đây, Kỳ tần sợ bị nàng đoạt đi cơ hội, vì vậy lừa gạt nàng vội vàng nói Thái hậu triệu kiến nàng để cho nàng nhanh đi Từ Ân cung. Sau khi đưa nàng đi, Kỳ tần liền theo kế hoạch của bản thân thuận lý thành chương "Vô tình gặp được" Hoàng thượng.

Trần Dao Dao suy nghĩ một lát nên làm sao theo dõi nàng ta và ở lại , hoặc là ngược lại điều động Kỳ tần? Dù sao nàng nhất định phải gặp Hoàng thượng mới có thể sử dụng kỹ năng《 Cả Vườn Xuân 》. Như vậy vừa nghĩ vừa đi, vô tình liền đi tới Ngự Hoa Viên.

Ngẩng đầu một cái, Kỳ tần đã chờ ở Ngự Hoa Viên , nũng nịu đứng ở dưới tàng cây hoa lê , kiểu trà xanh với dáng vẻ nho nhã yếu ớt làm người vừa ý.