Chương 3

Bên kia nhân số người xem vèo vèo mà tăng lên, trước mắt đã vượt qua mười lăm vạn người xem. Mễ Diệu lại không quan tâm, cậu chờ Tiểu Thủy bay một vòng rồi quay lại, một lần nữa biến thành thiếu niên áo xám, nói: “Tiểu Thủy, hôm nay phát sóng trực tiếp du ngoạn Đại Dã trạch sao?”

Tiểu Thủy: “Đại Dã trạch bên kia có Lôi Trạch, cũng là bảo địa duy nhất ở Yêu giới.”

Mễ Diệu: “Vậy chúng ta cùng nhau đi tham quan.”

Vì vậy, Tiểu Thủy dùng yêu lực thúc đẩy, thuyền gỗ dùng tốc độ nhanh hơn lao về phía trước, mà bên mạn thuyền, lại không có kích khởi một điểm sóng cuộn nào. Thuyền gỗ vô thanh vô tức giống như lướt trên mặt nước, chỉ có tiếng gió nơi xa lọt vào tai, hết thảy yên tĩnh thản nhiên, không giống nhân gian.

Chỉ chốc lát sau, thuyền nhỏ chạy tới một chỗ cỏ lau rậm rạp, Tiểu Thủy đứng ở đầu thuyền, đôi tay làm một cái động tác hướng hai bên đẩy ra, liền thấy cỏ lau phảng phất như có sinh mệnh tránh đi, lộ ra một cái thủy đạo hẹp dài, vừa vặn đủ cho một thuyền tiến vào.

Tiểu Thủy: “Streamer đại nhân, qua đoạn cỏ lau này, lại đi thêm một đoạn thủy lộ liền đến Lôi Trạch.”

Lực chú ý của Mễ Diệu đều bị cỏ lau quanh mình hấp dẫn, cười nói: “Tôi định hỏi vừa rồi những ánh sáng đó là gì, không nghĩ tới nơi này cỏ lau cũng thành tinh.”

Màn hình bên kia hiển nhiên cũng phát hiện cảnh tượng khó tưởng tượng được, lại là một mảnh xôn xao:

[ Trời đất ơi, đó là tinh linh sao? ]

Mễ Diệu nghĩ thầm, mới không phải tinh linh trong thần thoại phương Tây đâu, mà là Yêu giới đại trạch cỏ lau tinh thường thấy. Thuyền nhỏ còn chưa có tiến vào bui cỏ lau phía trước, liền có cỏ lau tinh nửa trong suốt chân nhỏ bắt chéo nằm trên trên bụi cỏ lau, toàn thân phảng phất không có một chút trọng lượng. Bọn họ lấy trời làm màn, đại trạch làm giường, một cái hai cái nhàn nhã, xa xa nhìn lại như mạ lên một tầng huỳnh quang cho bụi cỏ lau. Nhưng chờ đến khi thuyền nhỏ tới gần, sau khi Tiểu Thủy cố tình tạo một cái thủy đạo, đám cỏ lau tinh kia rốt cuộc ý thức được không đúng. Bọn họ tựa hồ đã chịu kinh hách cực lớn, nháy mắt tự loạn trận tuyến, có cái hoảng loạn tìm được đường trốn đến sau cỏ lau rậm rạp, có cái dứt khoát lặn sâu chui vào trong nước, không bao giờ ra nữa.

Mễ Diệu cảm thấy buồn cười, hướng Tiểu Thủy nói: “Bọn họ như thế nào so với nhóc còn thẹn thùng hơn? Không phải sợ tôi chứ.”

Tiểu Thủy có chút đỏ mặt: “Ngài đã thu liễm hơi thở. Chỉ là phiến thuỷ vực này chưa bao giờ có người sống tiến vào, đám cỏ lau tinh từ khi sinh ra còn chưa có gặp qua nhân loại bao giờ.”

Mễ Diệu vừa lúc nhìn thấy giấu ở trong bụi cỏ lau gần nhất có một cái cỏ lau tinh nho nhỏ, nhìn dáng vẻ tựa hồ vẫn là một bé gái. Cỏ lau tinh kia lá gan cũng khá lớn, thấy Mễ Diệu tươi cười hiền lành, tỏ vẻ thân thiện, bé lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ trắng thuần, mắt to trộm ngắm Mễ Diệu.

Mễ Diệu đối nàng cười cười: “Ta từ nơi này mượn đường đi Lôi Trạch, quấy rầy chư vị.”

Cỏ lau tinh trên mặt chậm rãi sinh ra đỏ ửng, cũng không đáp lại, chỉ là nhìn chằm chằm Mễ Diệu, trên nửa mái tóc dài trong suốt còn có bọt nước không ngừng chảy xuống. Thấy nàng sửng sốt một lúc lâu cũng không đáp lại, Mễ Diệu tính vươn đầu ngón tay thử, không nghĩ tới cỏ lau tinh bỗng nhiên vươn tay che mặt, nhanh chóng chui vào trong nước mất tăm.

Mễ Diệu: “……”

Tiểu Thủy cười nói: “Này cỏ lau tinh thoạt nhìn mới hóa hình không lâu, dựa theo tuổi tác nhân loại mà tính bất quá mới chỉ là cái tiểu cô nương sáu, bảy tuổi.”

Mễ Diệu: “Ta cũng vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi, Tiểu Thủy nhóc bao lớn?”

Tiểu Thủy “Ồ” một tiếng, giơ ra hai ngón tay. Mễ Diệu liền hiểu rõ, đối với yêu mà nói, đây là ý tứ hai trăm tuổi, xem như cũng là một người trẻ tuổi.