Chương 1: Câu kẻ ngốc

Trong quán bar ồn ào, Thẩm Mặc tay lắc ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm.

Lúc này, tiếng chuông di động lỗi thời vang lên, cô nhìn xuống điện thoại, cau mày rồi cúp máy.

Thẩm Mặc thề, cô và Trần Bách Băng là mối quan hệ chẳng hề liên quan gì đến nhau.

Nhưng trước buổi lễ tốt nghiệp vài ngày, không biết não của Trần Bách Băng có phải bị tẩy rồi hay không, mà tỏ tình với cô.

Càng sốt ruột là, Trần Bách Băng chính là người mà Tô Nhan, bạn thân của cô thích.

Bởi vì lời tỏ tình nặc danh của Trần Bách Băng mà hiện tại Tô Nhan hoàn toàn không để ý tới Thẩm Mặc, khiến cô càng sốt ruột hơn.

Thẩm Mặc nói đến gãy lưỡi cũng không được Tô Nhan đáp lại, trong tình huống cấp bách cô đã tìm một cách không hảo hữu lắm, đó là tìm một kẻ ngốc chọc tức tên đàn ông cặn bã kia.

Trước quầy bar, Thẩm Mặc nhìn chằm chằm những người đàn ông qua lại một hồi lâu, thất vọng lắc đầu.

Đúng lúc Thẩm Mặc chuẩn bị xoay người rời đi thì một người đàn ông ở trong góc đã khiến cô chú ý.

Trên người gã đàn ông đó phảng phất một khí chất u buồn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, dưới lông mày thanh tú là một đôi mắt hẹp dài giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, một thân âu phục được may vừa vặn hoàn toàn tôn lên khí chất cao quý của người đàn ông đó.

Có phong cách, có khuôn phép, chính là anh ấy.

Thẩm Mặc kéo vai áo xuống, lấy hết can đảm cầm ly rượu bước, tạo dáng mà cô cho là hoàn hảo: “Anh đẹp trai, đi một mình sao.”

Được người lạ bắt chuyện, Nam Cung Hàn không nhịn được cười lớn.

Anh không biết đã bao lâu rồi không được người khác bắt chuyện, anh rất hiếu kỳ, người con gái dám bắt chuyện với anh này lấy can đảm từ đâu ra.

Liếc nhìn Thẩm Mặc một cái, Nam Cung Hàn sờ cằm, quan sát người phụ nữ đến bắt chuyện với mình, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ừ, một mình.”

Thẩm Mặc ho khan một tiếng, nắm chặt lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu và nói: “Thấy anh đẹp trai thế này, một mình ngồi đây cũng cô đơn quá, em đến uống cùng anh nhé.”

Cô đơn... không tồn tại ở chỗ Nam Cung Hàn.

Khóe miệng Nam Cung Hàn giật nhẹ, anh phũ phàng từ chối Thẩm Mặc: “Không cần.”

Thẩm Mặc vừa nghe thấy người đàn ông mở miệng từ chối, lập tức mặt dày nói: “Tôi cần anh.”

Nam Cung Hàn thích thú nhìn Thấm Mặc, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục.

“Tôi cần anh giúp đỡ, sau khi xong tôi sẽ báo đáp.”

Nam Cung Hàn nhìn Thẩm Mặc, nhìn thấy sự ngây thơ trong mắt cô, trái tim khẽ rung động lên.

“Chuyện gì?”

Giọng nói lạnh lùng như âm thanh thần tiên rơi bên tai Thẩm Mặc, cô chợt đến gần, nhẹ giọng nói: “Là như vậy... Tôi cần anh phối hợp với tôi, thể hiện tình cảm ân ái trước mặt anh ta, để đá anh ta đi.”

“Tại sao?” Nam Cung Hàn có vẻ hơi hứng thú.

Thẩm Mặc xúc động nói với Nam Cung Hàn về tình cảm tốt đẹp giữa mình và cô bạn thân.

“Cô muốn làm gì?”

Thẩm Mặc biết rằng việc này đã thành công một nửa, cô vội móc tiền lương thực tập cuối cùng không dễ gì mới dành dụm được từ trong túi ra, đau lòng đưa cho Nam Cung Hàn: “Đây là một nửa, sau khi xong việc …”

Thẩm Mặc còn chưa nói xong, Nam Cung Hàn đã từ chối: “Không cần.”

“Không cần tiền vậy anh muốn gì.”

“Đến lúc đó cô sẽ biết.”

Thẩm Mặc suy nghĩ một chút, cảm thấy không có vấn đề gì, nên sảng khoái nói: “Cảm ơn.”

Nam Cung Hàn nghiêng người, ung dung lắc lư ly rượu trong tay, ánh sáng óng ánh long lanh của rượu, phản chiếu ánh sáng quyến rũ.

Điện thoại trong túi lại reo, Thẩm Mặc liếc nhìn, là Trần Bách Băng. Cô ra hiệu cho Nam Cung Hàn rồi đứng dậy đi vệ sinh.

Thẩm Mặc bắt máy, đầu dây bên kia lại là một bài tỏ tình, tốc độ nói rất nhanh, sợ rằng Thẩm Mặc sẽ lập tức cúp máy: "Mặc Mặc, em phải tin anh, anh rất thích em, cho dù ..."

Thẩm Mặc suýt chút bị câu Mặc Mặc ghê tởm đến chết, từ nhỏ đến giờ chưa có ai gọi cô thân mật như vậy. Cô chịu đựng cơn ớn lạnh mà ngắt lời của Trần Bạch Băng: “Anh dừng một chút đi, trưa mai chúng ta ra ngoài gặp mặt rồi nói chuyện rõ ràng.”

Trần Bách Băng im lặng một lúc: “Được, trưa mai đến nhà hàng yêu thích của chúng ta đi, anh còn nhớ em thích món tôm om ở đó. Ngày mai anh phải…”

Trần Bách Băng lại luyên thuyên một chút, Thẩm Mặc không nhịn được nữa trực tiếp ngắt lời anh ta: "Được rồi được rồi, mai tôi đến tìm anh.”

Cúp máy, Thẩm Mặc vội vàng quay ra.

“Anh ta là ai?” Một giọng nam đột ngột vang lên, khiến Thẩm Mặc giật mình.

Nhìn thấy đó là Nam Cung Hàn, Thẩm Mặc không vui vẻ nói: "Anh bước đi sao không có tiếng động vậy?"

Nam Cung Hàn phớt lờ Thẩm Mặc rồi hỏi lại, “Anh ta là ai?”

Giọng điệu này nếu đổi thành người khác thì Thẩm Mặc sớm đã tức giận, nhưng khi nhớ tới cô còn có việc nhờ người ta, cô đành phải hạ thấp phong thái: “Anh ta là người mà tôi muốn anh giúp tôi đuổi hộ đấy.”

Nam Cung Hàn lạnh lùng “Ờ” một tiếng.

Thẩm Mặc chợt nghĩ ra điều gì đó, vội lấy giấy bút từ trong túi ra: “Cho tôi số điện thoại đi, để tôi liên lạc với anh.”

Nam Cung Hàn nhìn giấy bút trước mặt, cuối cùng phóng khoáng viết lên đó một dãy số, dưới số điện thoại là tên của anh, dòng chữ rồng bay phượng múa cũng ngông cuồng kiêu ngạo như người viết vậy.

Thẩm Mặc ghi nhớ cái tên này trong lòng rồi nói với Nam Cung Hàn: "Không có việc gì thì tôi đi trước đây, ngày mai sẽ liên lạc với anh.”

Nam Cung Hàn cũng không ngăn cản cô.

Thẩm Mặc đi ra bắt xe, báo địa chỉ, sau đó xe phóng đi. Phong cảnh chậm rãi lướt qua bên cạnh, Thẩm Mặc gọi điện thoại cho Tô Nhan.

Điện thoại rung một lúc rồi báo hiệu cuộc gọi đã được kết nối. Thẩm Mặc vui mừng hét lên: "Nhan Nhan."

Đây là lần đầu tiên Tô Nhan trả lời điện thoại của cô kể từ ngày hôm đó, giọng nói của Tô Nhan ở bên kia rất nhỏ, giọng nói chán chường mang theo chút men say.

“Thẩm Mặc, cậu còn gọi đến làm gì, không phải cậu đã có Trần Bách Băng rồi sao!”

Thẩm Mặc nhanh chóng phủ nhận: “Bảo bối nhỏ, tớ nói thích Trần Bạch Băng khi nào, cậu đừng nghĩ lung tung có được không.”

“Nhưng anh ấy thích cậu, mình cũng không muốn nói gì cả, chúc cậu hạnh phúc!”

Mặc dù cách nhau một màn hình nhưng Thẩm Mặc cũng có thể nghe thấy sự mất mát của Tô Nhan.

“Cậu bình tĩnh nghe tớ nói, tớ không hề thích Trần Bách Băng, nếu không tin, trưa mai đến nhà hàng Thanh Thiên đi, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy.”

Tô Nhan bật cười như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên thế gian này: “Cậu làm sao có thể chứng minh cho tớ thấy? Sợ không thể ở trước mặt tớ thể hiện hai người bây giờ hạnh phúc như thế nào sao?”

“Làm sao có thể như vậy, ngày mai cậu đến là được, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy.”

Bên kia đã cúp máy, bên tai chỉ còn lại những âm thanh tút tút, Thẩm Mặc thất thần buông tay xuống. Đầu xuân ấm áp vẫn còn chút se lạnh, Thẩm Mặc bị gió lạnh thổi đến run rẩy.