Chương 18. Mức độ nặng nhẹ của một tờ giấy

Thời gian bị đánh cắp rồi sẽ phải trả lại, chỉ là Thẩm Mặc không ngờ tới nó lại nhanh đến vậy.

Sự trả thù của Quý Mạn đến thật nhanh.

Một tờ giấy báo kết quả khám thai của bệnh viện chính quy vô cùng nhẹ giờ đây lại nặng tựa hòn núi, nhẹ nhàng phá vỡ mối quan hệ giữa Thẩm Mặc và Nam Cung Hàn, còn bát cháo trắng bị hất đổ trên mặt đất tựa như vẫn còn phảng phất sự dịu dàng thắm thiết ban nãy.

Thẩm Mặc bỗng cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

Tô Nhan cảnh giác đứng bên cạnh bảo vệ cho Thẩm Mặc, không để cho Quý Man và Nam Cung Hàn lại gần, mơ hồ có một tia sảng khoái.

Quý Mạn vênh váo tự đắc nhìn Thẩm Mặc: "Thẩm Mặc, cô mang thai rồi.”

“Tôi không có.” Thẩm Mặc yếu ớt vô lực mà phủ nhận trước tờ giấy báo cáo khám thai này: "Nam Cung Hàn, anh tin…”

Nam Cung Hàn cầm tờ kết quả khám thai mà cảm thấy bản thân như một thằng khờ vậy, một thằng khờ bị Thẩm Mặc chơi đùa trong lòng bàn tay: “Trên tờ kết quả này giấy trắng mực đen viết rằng cô mang thai, Thẩm Mặc, cô nói cho tôi biết đứa bé này là của ai? Rốt cuộc là của ai?” Tờ kết quả này khiến cho mọi nỗ lực muốn quan tâm chăm sóc cho Thẩm Mặc của Nam Cung Hàn biến thành trò cười lớn cho thiên hạ.

Khi anh chống đối, cãi lại trước sức ép của Nam Cung tiên sinh, muốn vứt bỏ hết tất cả để cùng Thẩm Mặc ở bên nhau thì cô lại chọn người khác.

Nam Cung Hàn nhìn Thẩm Mặc với vẻ mặt kỳ quái: “Thẩm Mặc, cô vậy mà đã chọn ở bên người khác, vậy tại sao cô còn quay lại tìm tôi? Có phải vì tôi quá ngu ngốc? Có thể khiến cô tùy ý chơi đùa trong lòng bàn tay không?”

“Không phải như vậy…” Thẩm Mặc muốn giải thích, thế nhưng Nam Cung Hàn lại không muốn nghe.

Nam Cung Hàn để tờ kết quả khám thai trước mặt của Thẩm Mặc: "Trên đây giấy trắng mực đen viết rõ ràng. Thẩm Mặc, cô nói đi, đứa bé này là của ai?”

“Em không có mang thai.” Thẩm Mặc sống chết không chịu thừa nhận.

Thẩm Mặc chỉ nhận được một cái tát của Nam Cung Hàn: "Bang.” Một cái tát này đã đánh tan chút hi vọng còn sót lại trong lòng Thẩm Mặc.

Sao cô lại ngây thơ chỉ vì một chút dịu dàng nhất thời của Nam Cung Hàn mà quên mất anh căn bản không hề tin tưởng cô? Thẩm Mặc giương mắt mà nhìn Nam Cung Hàn, đôi mắt khô khốc không một giọt nước mắt.

Tô Nhan đang che chắn cho Thẩm Mặc liền tỏ thái độ bất mãn: “Nam Cung Hàn, anh có còn là đàn ông không? Anh một chút cũng không tin tưởng Thẩm Mặc, lại chỉ vì một tờ kết quả không biết là thật hay giả đã nhận định rằng Mặc Mặc có lỗi với anh? Mặc Mặc thích anh quả thực là mắt có vấn đề.”

“Nhan Nhan, không cần nói gì nữa.” Thẩm Mặc cản Tô Nhan lại, nhìn chằm chằm Nam Cung Hàn: “Tôi nói lại lần cuối cùng, không cần biết anh có tin hay không, tôi thật sự không có mang thai.”

Quý Mạn ngồi xem kịch ở một bên lên tiếng giễu cợt, cô ta vươn tay lấy tờ kết quả trước mặt Thẩm Mặc, lắc qua lắc lại: "Thẩm Mặc, đây là tờ kết quả khám thai hàng thật giá thật. Tôi dù sao cũng là một ngôi sao lớn, bận trăm công nghìn việc, trong một phút mặc dù không có đến hàng trăm triệu nhưng vài triệu thì vẫn có, ai lại rảnh rỗi cố ý đến đây vu oan giá họa cho cô chứ.”

Quý Mạn kéo tay Thẩm Mặc, đặt tờ kết quả khám thai vào tay cô: "Cái này cô có thể cầm cho tốt, hàng thật giá thật đó, nếu không yên tâm thì có thể tìm bác sĩ xem giúp cô.”

Quý Mạn nếu đã dám cầm tờ kết quả khám thai này đến tìm Thẩm Mặc thì đương nhiên sẽ không làm một tờ giấy giả mang đến, nếu là giả thì sao có thể làm lung lay tình cảm của Nam Cung Hàn dành cho Thẩm Mặc?

Một người đàn ông nếu lại thích một người phụ nữ thì đều không chấp nhận được sự phản bội của người phụ nữ này, Quý Mạn đã nắm chắc được điểm yếu này của Nam Cung Hàn.

Quý Mạn cười khẩy. Thẩm Mặc, cô sẽ phải hối hận vì dám tranh giành đàn ông với tôi.

Quý Mạn thêm dầu vào lửa nói: “Có cần tôi gọi bác sĩ tới đây không?”

“Không cần cô ở đây đạo đức giả, ai mà biết được bác sĩ cô gọi đến có phải là bị mua chuộc rồi hay không.” Tô Nhan ghét nhất là nhìn cái kiểu này của Quý Mạn.

Quý Man nhếch miệng cười mỉa mai: "Tùy cô thôi.”

Cái kiểu người ngay cả đàn ông của mình cũng không trông chừng được như Tô Nhan, Quý Mạn cũng chướng mắt.

Thẩm Mặc im lặng, Nam Cung Hàn cũng không lên tiếng. Tô Nhan thấy hai người vẫn trong tình trạng căng thẳng, liền trực tiếp tự mình ra quyết định thay Thẩm Mặc: “Mặc Mặc, tờ kết quả này cậu tạm thời cứ cầm lấy, đề phòng có người không tự giác mà động tay động chân.”

Quý Mạn cười một cái đầy thâm hiểm.

Tô Nhan rất nhanh đã dẫn một vị bác sĩ đến, bác sĩ nãy chính là người trước đó đã khám sức khỏe cho Thẩm Mặc.

“Thanh niên trẻ tuổi mấy người thật đúng là lắm chuyện, đưa tờ báo cáo đây tôi kiểm tra.” Bác sĩ trực tiếp lấy tờ kết quả khám thai trong tay Thẩm Mặc, cẩn thận xem một lượt từ đầu đến cuối: "Tờ kết quả khám thai này là thật, hơn nữa còn được làm ở bệnh viện chúng tôi, chúc…” Lời chúc phúc bị bác sĩ tự mừng thu hồi lại.

Trông mấy người này chẳng có vẻ gì là vui mừng cả, bác sĩ cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng với tư cách là một bác sĩ, những điều nên nói sẽ không bởi vì bầu không khí không ổn mà không nói ra, bác sĩ dặn dò Nam Cung Hàn: “Nếu bạn gái cậu đã có thai rồi thì sau này hãy đối xử với cô ấy tốt hơn chút…”

Đợi bác sĩ căn dặn xong rồi đi, Nam Cung Hàn lúc này mới hỏi Thẩm Mặc: “Cô còn gì muốn nói không?”

“Nếu anh đã kiên quyết cho rằng tôi mang thai, vậy tôi còn có thể nói gì được nữa?” Thẩm Mặc trào phúng mà nhìn Nam Cung Hàn, dấu tay trên mặt dần dần sưng lên chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Nam Cung Hàn rất cố chấp với vấn đề này: "Đứa bé là của ai?”

“Không liên quan gì đến anh.”

“Tốt, rất tốt.” Nam Cung Hàn vô cùng tức giận bỏ đi.

Quý Mạn vênh váo hống hách bước tới trước mặt Thẩm Mặc tuyên bố chủ quyền: “Nam Cung Hàn là người đàn ông của Quý Mạn tôi, chứ không phải là người mà Thẩm Mặc cô có thể nhúng vào được.”

Tô Nhan trực tiếp đứng chắn ở phía trước Thẩm Mặc: "Ở đây không hoan nghênh cô.”

“Thẩm Mặc, chúng ta cứ đợi mà xem.” Để lại một câu, Quý Mạn kiêu ngạo tự đắc mà rời đi.

Tô Nhan lo lắng nhìn Thẩm Mặc: "Mặc Mặc, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hai ngày nay chúng ta đều ở cùng nhau, sao cậu lại mang thai được?” Tô Nhan vẻ mặt cổ quái mà nhìn bản thân: “Chẳng lẽ tớ còn có khả năng khiến người khác mang thai?”

Thẩm Mặc tức thì bị Tô Nhan chọc cười: “Nhan Nhan, cậu sao có thể khiến người khác mang thai được chứ?”

“Vậy thì tờ báo cáo khám thai này là như nào?” Tô Nhan lắc lắc tờ giấy khiến Thẩm Mặc và Nam Cung Hàn trở mặt: "Thật là kỳ lạ, sao bác sĩ lại nói cái này là thật?”

“Có phải thật hay không cũng không còn quan trọng nữa.” Thẩm Mặc đưa tay xé vụn tờ kết quả khám thai này.

Từ trước đến giờ, cô và Nam Cung Hàn đều là người của hai thế giới, cô nên chết tâm đi thôi.

Tô Nhan vội vàng giật lại tờ giấy trong tay Thẩm Mặc: "Cậu đừng xé rách nó, có thể nhờ A Băng kiểm tra giúp xem đây rốt cuộc là chuyện gì. Nhìn Quý Mạn đó diễu võ dương oai như vậy là ngực tớ lại nghẹn đến mức hít thở không thông, tớ nhất định phải làm cho rõ xem đây rốt cuộc là chuyện gì.”

“Việc này đã không còn quan trọng nữa, Nhan Nhan, mình muốn xuất viện.” Việc Nam Cung Hàn không tin tưởng Thẩm Mặc đã khiến trái tim cô hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.

Có phải bị người ta hãm hại hay không đâu còn quan trọng nữa, vẻ mặt Thẩm Mặc thờ ơ lạnh nhạt, dù sao cũng có người nhận định rằng chính mình bị phản bội rồi còn đâu.

“Ở đây xúi quẩy quá, chúng ta mau rời khỏi đây đi.”

Tô Nhan rất mau đã giúp Thẩm Mặc làm xong thủ tục xuất viện, nhưng nhìn thấy dáng vẻ yên lặng của cô, Tô Nhan cảm thấy bất an nhưng lại không biết phải làm sao mới ổn.

Vừa về đến nhà, Tô Nhan đã bị Thẩm Mặc kiếm cớ để cô về nhà của mình.

Tô Nhan lo lắng quay lại nhìn Thẩm Mặc, hỏi: “Mặc Mặc, cậu thật sự không cần tớ ở bên cạnh sao?”

Thẩm Mặc lắc đầu cười.

Ngay khi Tô Nhan xoay người đi, nụ cười trên mặt Thẩm Mặc cũng không giữ nổi được nữa.

Không phải không đau lòng, mà là quá đau rồi, Thẩm Mặc không biết ngoài việc duy trì nụ cười thì còn có thể làm gì nữa. Khóc sao, Thẩm Mặc đưa tay lên xoa xoa khóe mắt của mình, nhưng cô khóc không nổi thì phải làm sao bây giờ?

Thẩm Mặc co ro lại một chỗ, tựa lưng vào cửa, trong lòng trống rỗng, trong đầu cũng trống rỗng.

“Có ai ở nhà không? Có ai không?” Cùng với tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên là một giọng nói lạ: “Xin chào, tôi là người giao đồ ăn.”

Thẩm Mặc chau mày cảnh giác, cô không có gọi đồ ăn bên ngoài.

“Có ai không? Tôi thực sự là người giao đồ ăn, đây là đồ ăn mà bạn của cô đã đặt.” Người này dường như chắc chắn rằng Thẩm Mặc đang ở trong nhà, liên tục gõ cửa, một lúc sau liền nói: “Hả? Thật không có trong nhà sao?” Không còn tiếng gõ cửa nữa, cũng không còn tiếng nói chuyện nữa.

Ngay khi Thẩm Mặc cho rằng người đó đã bỏ cuộc thì tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên.

Thẩm Mặc tức giận mở cửa ra: “Tôi không có gọi đồ ăn bên ngoài, bạn của tôi cũng không có giúp tôi gọi đồ ăn.”

Cậu thanh niên với vành mũ được kéo xuống rất thấp vô cùng bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi, cô có phải là Thẩm Mặc tiểu thư không?”

“Là tôi.” Thẩm Mặc cảnh giác nhìn chàng thanh niên giao đồ ăn, mơ hồ cảm thấy không nên mở cửa ra.

Cậu thanh niên giao đồ ăn cười nhếch mép, hàm răng trắng như tuyết lộ ra tia lạnh lẽo: “Vậy thì không sai được rồi, chính là giao đồ ăn cho Thẩm tiểu thư đây.” Ấn tượng cuối cùng của Thẩm Mặc chính là, răng của cậu thanh niên đó rất bóng.

Đợi đến khi Thẩm Mặc tỉnh lại, cô chính là bị một chậu nước lạnh hắt cho tỉnh, cả người đều bị trói lại. Thẩm Mặc vốn dĩ đã yếu ớt, bởi vì quần áo bị ướt sũng mà càng thêm run rẩy, dáng vẻ đó quả thật khiến người ta có chút động lòng, Quý Mạn nâng cằm Thẩm Mặc lên, nói: “Nhìn cái bộ dạng nhỏ bé yếu ớt này của cô, đến tôi cũng không kìm lòng được mà thương hại đấy.”

Thẩm Mặc kinh ngạc trừng lớn mắt: "Quý Mạn, cô muốn làm gì?”

“Đương nhiên là biến tờ kết quả khám thai giả kia của cô thành thật rồi.” Quý Mạn không chút mảy may lo lắng việc mình làm bị Thẩm Mặc biết: "Giả thì cuối cùng cũng không khiến người ta yên tâm bằng đồ thật, cô xem tôi nói có đúng không?”

Thẩm Mặc khó hiểu: "Nếu tờ kết quả đó là giả, vậy vị bác sĩ đó…”

“Tại sao lại nói đó là thật? Tờ kết quả đó đúng là hàng thật, chẳng qua đó không phải là của cô, còn việc bây giờ tôi muốn làm chính là khiến cô có một tờ kết quả khám thai thật sự.” Quý Mạn vô cùng hào hứng buông Thẩm Mặc ra: “Như vậy thì do dù Nam Cung Hàn biết tôi hãm hại cô thì đã sao? Việc cô phản bội đã là điều không thể thay đổi được nữa rồi.”

Sắc mặt Thẩm Mặc cứng đờ, không muốn đáp lại Quý Mạn, âm thầm quan sát tìm cơ hội để chạy trốn.

“Cô muốn trốn? Bỏ cuộc đi.” Quý Mạn nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Mặc: “Nếu tôi đã dám xuất hiện trước mặt cô thì đương nhiên sẽ chuẩn bị toàn vẹn, không để cho cô có cơ hội trốn thoát, chỉ là sao cô không tò mò tại sao tôi lại làm như vậy với cô?”

Quý Mạn không cần Thẩm Mặc đáp lại, cô ta tự hỏi tự trả lời: “Tôi đã nói rồi, Nam Cung Hàn là người mà Quý Mạn tôi đây nhìn trúng, ai cũng không thể chạm vào.”

“A Hàn hiểu nhầm chuyện giữa tôi và Trần Bách Băng cũng là do cô làm?” Thẩm Mặc đột nhiên nghĩ tới việc này.

“Việc này sao có thể tính là do tôi làm được? Nếu như giữa cô và Trần Bách Băng thật sự không có chuyện gì thật thì sao có thể khiến người khác hiểu lầm cơ chứ? Tôi chỉ là để cho Nam Cung Hàn thấy việc anh ấy nên thấy mà thôi.” Quý Mạn giống như nữ hoàng ở trên cao mà nhìn xuống Thẩm Mặc: "Thẩm Mặc, có phải cô cảm thấy tôi nói quá nhiều? Không không không, tôi chỉ là khiến cô trước khi chết biết được mình đã chết như thế nào thôi. Thẩm Mặc, cô có biết sai lầm lớn nhất của cô là gì không?”

Thẩm Mặc, cô không nên khiến cho Nam Cung Hàn thích cô.