Chương 22. Không ai biết quân vương

Khi Trần Bách Băng nói ra, Tô Nhan bỗng nhiên nhẹ hết cả người, dường như cô ấy sớm đã chờ đợi thời khắc này rồi.

Chuyện tất cả mọi người đều đã biết, nhưng vẫn phải cứ giả vờ không biết, không để ý tới, việc đó rất mệt, Mặc Mặc cũng không phải lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này rồi. Tô Nhan ngẩng đầu, liền đoán được sự việc này tất cả mọi người đều đã biết cả rồi, cô cảm thấy rất buồn.

Muốn hỏi anh ấy, liệu rằng trong mắt Trần Bách Băng anh cho đến cuối cùng có sự tồn tại của cô hay không? Cho dù đó chỉ là một chút động lòng? Nhưng Tô Nhan lại sợ biết được đáp án, cô không điên cuồng như Quý Mạn, cũng không thông minh như Thẩm Mặc.

Trần Bách Băng, chúng ta chia tay đi. Tô Nhan nghe thấy chính bản thân mình nói ra như vậy, mặc dù khi lời nói đã được nói ra, nhưng trong nháy mắt cô đã cảm thấy hối hận.

Trần Bách Băng kinh ngạc nhìn Tô Nhan, căn bản không tin được đây là lời nói thốt ra từ chính miệng của Tô Nhan.

Mặc dù Trần Bách Băng không thích Tô Nhan, nhưng luôn có người ở bên tai nói thích Tô Nhan, Trần Bách Băng cũng sẽ mệt mỏi, chỉ là không ngờ rằng lời này sẽ là do chính Tô Nhan chủ động nói ra.

Tô Nhan nghiêm túc nhìn Trần Bách Băng, tham lam dùng tầm mắt miêu tả hình dáng của anh ta, sau đó từng chút từng chút đem dáng vẻ này từ trong đáy lòng đào ra, điều đó rất đau, có lẽ rất lâu cũng không thể lành lại được.

Không thích là nói, chia tay sẽ nói với anh, em cũng là con gái, em cũng có kiêu hãnh của mình. Tô Nhan mỉm cười, ánh mắt đầy quật cường, trước đây luôn là anh nói không thích trước, lần này đổi lại em sẽ nói trước, anh sẽ nhường cho em mà đúng không. A Băng bất kể là kết quả có hối hận ra sao, nhưng em cũng sẽ không hối hận, vì em đã từng rất nghiêm túc để đổi lấy một chút tình cảm từ anh.

Em nên học cách làm công chúa của chính bản thân mình. Tô Nhan mỉm cười nhìn sang chỗ khác, đột nhiên cô nhớ Thẩm Mặc.

Nếu Thẩm Mặc vẫn còn tung tăng bay nhảy thì lúc này chắc hẳn cô ấy sẽ vỗ vai cô và nói với Tô Nhan là Nhan Nhan, tớ cho cậu mượn vai tớ một lúc đấy, dùng xong rồi nhớ trả lại cho tớ nhé

“Được.” Trần Bách Băng luôn đợi Tô Nhan nói chia tay, nhưng bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mát, trong tưởng tượng của anh không hè nhẹ nhàng như vậy.

Nói bỏ là bỏ được ngay thì chỉ có thiên thần, Tô Nhan đã sớm biết sẽ không có đáp án nào khác, buồn bã quay mặt đi, cô sợ nhìn lâu sẽ hối hận, càng sợ hơn nếu hối hận cô sẽ không nhịn được mà hạ mình đi cầu xin, sau đó từng bước từng bước biến thành bộ dạng điên cuồng như Quý Mạn, chỉ cần nháy mắt một cái lọt vào mắt xanh. Dáng vẻ đó Tô Nhan khinh thường.

Đợi chờ là một việc dài lâu và đau khổ.

Trần Bách Băng và Nam Cung Hàn bởi vì cãi nhau mà bị các y tá trẻ ghét bỏ đuổi ra ngoài.

Cô y tá trẻ đoán được nguyên nhân của hậu quả cuộc cãi nhau này, khoanh tay nói: “Đây là bệnh viện, cấm ồn ào. Tốt hơn hết là hai người nên bắt tay làm hòa, hy vọng không ảnh hưởng đến ca mổ của bác sĩ, nếu người trong phòng cấp cứu không thể qua khỏi…"

Trần Bách Băng và Nam Cung Hàn tự biết đuối lý mà giấu đi đuôi của mình, đổi một nơi khác, quyết sẽ sống chết với nhau một trận.

Ca phẫu thuật của Thẩm Mặc thành công và được chuyển vào phòng quan sát, bên cạnh cô ấy chỉ có Tô Nhan, không đúng, còn có một người không nhận được sự hoan nghênh, là Quý Mạn.

Tô Nhan cau mày nhìn Quý Mạn: “Nơi này không hoan nghênh cô.”

Quý Mạn kinh ngạc mấp mé môi như thể Tô Nhan là một con quái vật: "Cô nghĩ cô nói câu này hợp không? Người ta đang nằm trong đó, bây giờ cô lại giả vờ rằng tỷ muội tình thâm cùng tôi để phân rõ giới hạn sao, làm vậy cho ai nhìn?" Cô chợt nhận ra: “Là diễn cho Trần Bách Băng xem sao? Cái này có cần thiết không?”

Tô Nhan tức giận cắn môi: “Quý Mạn, cô sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm.”

“ Trả giá? Cô nói giá cả với tôi?” Quý Mạn đột nhiên cười lớn: “Cô thấy được thì như thế nào? Cô có chứng cứ sao? Không có chứng cứ thì cô có thể làm gì được tôi?" Quý Mạn không quan tâm đến lệnh cấm tiếng ồn của bệnh viện, cô ta nói với giọng chế giễu: “Tô Nhan, cô đừng quên rằng tôi có thể tìm thấy Thẩm Mặc nhanh như vậy, cô chính là người có công lớn nhất đấy."

Một cái giá phải trả cho sự tin nhầm một ai đó.

Giá mà Thẩm Mặc sai lầm khi tin tưởng Tô Nhan là phải nằm trên giường bệnh sống chết chưa biết ra sao, mà giờ cô ta còn ở trước giường bệnh làm bộ chị em tình thâm.

Quý Mạn đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai Tô Nhan, nói: “Tôi biết cô muốn nói gì, Nam Cung Hàn đã nhìn thấy, nhưng thấy cũng chỉ là thấy. Cô cho rằng anh ấy sẽ vì Thẩm Mặc mà ra mặt sao? Anh ấy sẽ phải là người đầu tiên thay mặt gia tộc Nam Cung đằng sau kia anh ấy sẽ không đồng ý."

Nam Cung Hàn là người như thế nào, không có người nào rõ hơn Quý Mạn.

Quý Mạn châm chọc cười, cho dù Nam Cung Hàn đối với Thẩm Mặc là thật tâm, Nam Cung Hàn vẫn là lựa chọn không tin tưởng cô ta, như vậy cũng chỉ có Thẩm Mặc ngu ngốc mới có thể tin tưởng hết lần này đến lần khác. Quý Mạn đột nhiên có chút ngưỡng mộ, ít nhất thì Thẩm Mặc còn có thể lựa chọn tin tưởng Nam Cung Hàn, mà cô ta lại không dám.

Bởi vì sự giáo dục của gia đình Nam Cung quyết định rồi, Quý Mạn không dám tin tưởng Nam Cung Hàn.

Tô Nhan tức giận nhìn Quý Mạn, ra tay tát Quý Mạn: “Rồi sẽ có một ngày tôi sẽ tìm ra được chứng cứ.”

“Nhưng mong rằng cô ngày đó vẫn sẽ kiên định.” Quý Mạn cười nhạo, nhìn thấy được tình hình của Thẩm Mặc rồi, cô nên tìm cái gì đó cho chính mình.

Giống như đánh vào một cục bông mềm chẳng có tác dụng gì, Tô Nhan ấu trĩ không chịu nói chuyện với Quý Mạn.

Trong khoảng thời gian Thẩm Mặc gặp nguy hiểm, Trần Bách Băng và Nam Cung Hàn hai người giống như đã hẹn nhau từ trước vậy, lần lượt đến bệnh viện thăm Thẩm Mặc, nhưng không gặp mặt nhau. Tô Nhan nhìn bộ dáng thâm tình của Trần Bách Băng, không nhịn được nỗi đau trong l*иg ngực, cho dù biết sẽ như vậy nhưng khi nhìn thấy sự việc cũ vẫn sẽ rất khó chịu và nổi lòng tham.

Tô Nhan thậm chí có ý lẻn vào phòng quan sát và rút ống thở của Thẩm Mặc.

Sự ảnh hưởng của Tô Nhan đối với Trần Bách Băng là việc khó mà đoán được, Tô Nhan hoàn hồn nhìn thấy toàn bộ hành động từ chính tay của mình mà không dám tin.

Cô y tá trẻ phát hiện kịp thời, nhanh chóng kéo Tô Nhan ra: “Cô...Người này sao như vậy? Trong phòng quan sát không thể có người, lời dặn của bác sĩ cô cũng dám không nghe sao?” Bởi vì tình huống này, cô y tá trẻ đã bắt mọi người để Thẩm Mặc ở lại một mình, mà Tô Nhan cũng không dám ở một mình cùng Thẩm Mặc nữa.

Một số suy nghĩ không bị đè nén ngay từ đầu sẽ trở thành bản năng chi phối con người, Tô Nhan thực sự rất hối hận.

Ngày đó khi Thẩm Mặc tỉnh lại, cô được chuyển từ phòng quan sát sang phòng bình thường, trời cao mây xanh, Nam Cung Hàn, Trần Bách Băng, Tô Nhan, Quý Mạn bốn người bọn họ đều tập trung đông đủ.

Thẩm Mặc trợn to mắt tỏ vẻ kinh ngạc: “Các người là ai?”

Quý Mạn tiến đến bên cạnh Thẩm Mặc, mang đầy ác ý: “Cô đoán xem tôi là ai?” Cô ta hạ giọng: “Cô thật là mạng lớn phúc lớn, có thể thoát được khỏi tay Diêm Vương, cũng không biết lần sau có may mắn được như vậy không."

Thẩm Mặc lập tức thu mình lại, ôm lấy thân thể mà run sợ.

Nam Cung Hàn lập tức kéo Quý Mạn ra, cảnh báo: “Quý Mạn, cô đừng có quá đáng.”

“Tôi quá đáng?” Quý Mạn nhướng mày cười đầy vẻ khinh bỉ: “Người quá đáng từ trước đến nay không phải tôi." Quý Mạn cho rằng bản thân mình trước giờ chưa từng quá đáng, cô ta chỉ muốn bằng mọi cách có được thứ mà mình muốn thôi.

Người mà Quý Mạn muốn bắt chính là Nam Cung Hàn, điều mà Thẩm Mặc không nên làm nhất đó chính là thu hút sự chú ý của Nam Cung Hàn.

"Quý Mạn, đừng cho rằng những chuyện mà cô làm không có bằng chứng, cô liền có thể bình chân như vại như thế.” Sự uy hϊếp của Nam Cung Hàn đối với Quý Mạn xem ra không có chút tác dụng: “Quý gia không thể cứ mãi thu dọn tàn cuộc cho cô được."

Quý Mạn lắc lắc ngón tay với Nam Cung Hàn: “Không phiền Nam Cung tổng tài ngài phải phiền lòng vì tôi đâu, anh vẫn nên nghĩ cách dỗ dành người yêu bé nhỏ của anh đi.” Quý Mạn nhìn về phía Thẩm Mặc mỉa mai nói.

Thẩm Mặc sợ Quý Mạn, sợ Nam Cung Hàn, sợ Tô Nhan, nhưng duy nhất không sợ Trần Bách Băng.

"Mặc Mặc..." Tô Nhan buồn bực nhìn Thẩm Mặc trốn ở bên cạnh Trần Bách Băng, mà Trần Bách Băng cũng che chở Thẩm Mặc không cho Tô Nhan tới gần cô: "Mặc Mặc, tớ..."

Trần Bách Băng cắt ngang lời nói của Tô Nhan: "Nhan Nhan, Mặc Mặc vừa tỉnh lại cần phải nghỉ ngơi, em đi tìm bác sĩ đến khám cho Mặc Mặc đi." Trần Bách Băng vỗ vai động viên Tô Nhan: "Anh nghĩ tình hình hiện tại của Mặc Mặc không quá thích hợp."

“Em biết rồi.” Tô Nhan nhìn Thẩm Mặc rồi đó sau theo lời của Trần Bách Băng đi tìm bác sĩ.

Mà Nam Cung Hàn và Quý Mạn luôn bị Thẩm Mặc trực tiếp cự tuyệt tới gần.

Vẻ ngoài không thể chịu đựng nổi của Nam Cung Hàn khiến Quý Mạn cảm thấy rất đau lòng vì anh. Quý Mạn thật không đành lòng mà tặc lưỡi nói: "Thẩm Mặc này cũng thật là thông minh, biết trong số những người này ai mới là người đối với cô ấy tốt nhất, anh nói đúng không Trần Bách Băng?"

Trần Bách Băng liếc nhìn Quý Mạn đầy kinh tởm rồi trực tiếp ra lệnh đuổi khách: "Vì Mặc Mặc cần phải nghỉ ngơi nên ở đây không ai hoan nghênh cô."

Quý Mạn hờ hững xua tay: “Tôi cũng không cần anh chào đón.” Sau đó tìm một chỗ ngồi, nhất quyết không chịu rời đi.

Thẩm Mặc đau lòng, đều đã quá muộn màng, Nam Cung Hàn càng không dám lại gần Thẩm Mặc, chỉ có thể nhìn từ xa, nhìn nụ cười đã từng thuộc về mình mà giờ lại bị Thẩm Mặc trao cho Trần Bách Băng. Nam Cung Hàn tức giận đến mức không ngừng nhìn Trần Bách Băng bằng ánh mắt hình viên đạn, ấu trĩ như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích.

Thẩm Mặc rụt rè kéo tay áo Trần Bách Băng, quay sang Nam Cung Hàn bĩu môi nói: "Người hung dữ này là ai? Tại sao anh ta vẫn còn chưa chịu rời đi? Anh Trần, em hơi sợ."

“Mặc Mặc đừng sợ.” Trần Bách Băng duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc bên tai Thẩm Mặc: “Mặc Mặc, em không cần để ý đến anh ta, em cứ mặc kệ anh ta đi, anh ta sẽ không làm gì em đâu.”

Thẩm Mặc gật đầu, lén lút trừng mắt nhìn Nam Cung Hàn, khi thấy Nam Cung Hàn đang nhìn mình, cô lại thu mình lại núp sau tay áo của Trần Bách Băng, qua một lúc không nhịn được lại nhô đầu ra tò mò và rụt rè nhìn Trần Bách Băng.

Nếu nhịn được đã không phải là Nam Cung Hàn. Nam Cung Hàn nhịn không được tiến lại gần Thẩm Mặc, muốn lại gần Thẩm Mặc nhưng lại bị Trần Bách Băng ngăn lại.

Trần Bách Băng nói: "Mặc Mặc đang rất sợ anh, anh đừng có lại gần cô ấy."

Lý do này rất chính đáng, nhìn Thẩm Mặc nắm chặt Trần Bách Băng, Nam Cung Hàn khó chịu nói không nên lời.

Nếu đổi lại là Tô Nhan đang ở trước mặt Thẩm Mặc, Nam Cung Hàn sẽ lập tức rút lui. Nhưng bây giờ đứng trước mặt anh là Trần Bách Băng, người anh không thể chịu đựng nhất, Nam Cung Hàn trừng mắt nhìn Trần Bách Băng nói: "Anh tránh ra, chuyện trước đây giữa tôi và Mặc Mặc anh không đủ tư cách để can thiệp vào."

Không có Tô Nhan trói buộc, Trần Bách Băng trở nên quyết đoán hơn khi đứng trước Thẩm Mặc: "Ai nói tôi không đủ tư cách. Tôi cũng là người theo đuổi Thẩm Mặc, còn Nam Cung Hàn anh tính là gì?" Trần Bách Băng ra hiệu cho Nam Cung Hàn nhìn xem, Quý Mạn đang đứng một bên xem kịch vui rồi nói: "Vị hôn thê của anh vẫn ngồi đó, Nam Cung tổng tài đây chắc hẳn rất thương hoa tiếc ngọc."

Quý Mạn đang xem kịch cực kỳ đặc sắc thì đột nhiên bắt gặp cũng phản đối sự chỉnh tề của Trần Bách Băng.

Đột nhiên một chiếc gối đập vào mặt Nam Cung Hàn, toàn thân Thẩm Mặc run lên vì sợ hãi, cô đứng trước người Trần Bách Băng, nói: "Người xấu, các người không được phép bắt nạt anh Trần."

Chiếc gối thật sự rất nhẹ nên khi rơi vào người sẽ không để lại thương tích gì.

Nam Cung Hàn bị đánh đến trở tay không kịp, nhìn Thẩm Mặc muốn bảo vệ người khác, anh liền cảm thấy từng bộ phận trên cơ thể bị chiếc gối đυ.ng trúng đều rất đau, rất đau.