Chương 37. Bất ngờ không vui

Nam Cung Hàn đột nhiên rời đi.

Điều này làm Thẩm Mặc trở tay không kịp, sau đó Thẩm Mặc phát hiện mình thật sự không có cách nào đến gần Nam Cung Hàn được nữa rồi.

Cô nắm tờ ngân phiếu trống ấy trong tay, xem trên TV thông báo tin tức có liên quan đến tập đoàn M mới có thể nhìn thấy Nam Cung Hàn, sau đó không biết nên làm như thế nào mới có thể trả lại cho Nam Cung Hàn được. Thẩm Mặc từng nghĩ tới việc nhờ Trần Bách Băng giúp đỡ đưa cho Nam Cung Hàn, nhưng đây là một lại tờ ngân phiếu trống, mà là người người đều có thể động lòng, còn có tiền án của Tô Nhan, cô cũng không dám dễ dàng phó thác niềm tin với người khác nữa.

“Thẩm Mặc?” Tô Nhan đến tìm Thẩm Mặc

Thẩm Mặc lập tức cất tờ ngân phiếu trống đi, sau đó mở cửa cho Tô Nhan đi vào: “Nhan Nhan, có chuyện gì vậy?”

“Tớ nghe trên thời sự có nói hôm nay tập đoàn M có tuyên bố tin tức quan trọng, tớ lo rằng cậu không chịu nổi.” Sự lo lắng của Tô Nhan cũng là cần thiết thôi, bởi vì lúc này Tô Nhan biết, cô cũng cảm thấy đầu óc của Nam Cung Hàn bị cửa kẹp mất rồi.

Thẩm Mặc tự giễu cười: “Còn có tin gì mà mình không thể tiếp nhận chứ.”

Cô và Nam Cung Hàn sớm đã bị Nam Cung Hàn tự ý phân chia thành hai người của hai thế giới rồi.

Nếu như bây giờ Nam Cung Hàn lựa chọn kết hôn cùng Quý Mạn, Thẩm Mặc cũng sẽ không ngạc nhiên. Lúc cô đang nghĩ như vậy, Thẩm Mặc và Tô Nhan nghe thấy trên TV phát thanh viên nói: “Chủ tịch tập đoàn M, anh Nam Cung Hàn đính hôn với đại minh tinh Quý Mạn, thời gian là…” Trong chớp mắt Thẩm Mặc tở nên mờ mịt, cô nhìn Tô Nhan cả một hồi mà không nói ra lời.

Tô Nhan vội vàng đỡ lấy Thẩm Mặc, chìa tay ở trước mặt Thẩm Mặc và lắc nhẹ: “Thẩm Mặc? Thẩm Mặc? Cậu có nghe thấy tớ nói chuyện không?”

“Tớ.” Thẩm Mặc hơi mở miệng, nhưng cô phát hiện bản thân đã không còn sức lực nói chuyện nữa rồi, sau đó trước mắt là một mảnh tối tăm.

Trước khi Thẩm Mặc mất đi tri giác, cuối cùng cô nghĩ đến một câu đó chính là, thì ra cái miệng quạ đen của mình cũng linh thật.

Thẩm Mặc luống cuống đón nhận quá khứ bị khuấy động hỗn độn, Tô Nhan chỉ có thể cầu cứu Trần Bách Băng: “A Băng, em…”

Vừa thấy là cuộc gọi của Tô Nhan, Trần Bách Băng lập tức đanh mặt: “Cô còn muốn nói cái gì nữa?” Trần Bách Băng cũng không phải là một đứa ngốc, anh ta đương nhiên biết Tô Nhan ở sau lưng mưu tính cái gì, trước kia là do anh bận chăm sóc Thẩm Mặc nên không rảnh để truy cứu, nhưng bây giờ là Thẩm Mặc không muốn truy cứu nữa. Trần Bách Băng rất buồn bực, Tô Nhan rốt cuộc là cho Thẩm Mặc uống phải thuốc mê gì mà khiến Thẩm Mặc tin tưởng cô ta như thế.

Do thích Trần Bách Băng, bây giờ Tô Nhan không có tâm tư ‘mặt nóng dán lên mông lạnh’.

“Thẩm Mặc ngất xỉu rồi, bây giờ em ở nhà Thẩm Mặc, một mình nên không có cách nào chăm sóc cho cô ấy, nếu như anh thật sự có lòng với Thẩm Mặc thì nhanh đến đây.” Nói xong cô tắt máy, Tô Nhan hoàn toàn không cho Trần Bách Băng cơ hội thuyết giáo mình. Trần Bách Băng tức giận đến giậm mạnh chân.

Vừa nghe là có liên quan đến Thẩm Mặc, Trần Bách Băng cũng không bận tâm đến chuyện tìm phiền phức với Tô Nhan mà trực tiếp đến nhà Thẩm Mặc.

Tô Nhan nắm chắt mà đếm ngược thời gian: “Năm, bốn, ba, hai, một.” Vừa đếm xong là Trần Bách Băng đã xuất hiện trước cửa, cô cũng không bất ngờ lắm với kết quả như này.

Sau khi giao Thẩm Mặc cho Trần Bách Băng, Tô Nhan xoay người muốn đi thì bị trợ lý của Trần Bách Băng đưa đến cản lại.

Tô Nhan nhướng mày: “Anh không đi giúp cậu chủ nhà anh, ở đây cản đường tôi làm cái gì?” Cô đã biết khi vừa thông báo cho Trần Bách Băng thì sẽ có kết quả như thế này, nhưng kết quả này là chính cô mang đến. “Không nghe thấy sao? Chó ngoan không cản đường, mau tránh ra.” Vừa dứt lời, cô muốn bước qua khỏi trợ lý.

Nhưng trợ lý là của Trần Bách Băng và anh ta cũng chán ghét giống nhau, anh ta không chút nhường nhịn, vẫn cứ chặn đường của Tô Nhan, chậm rì rì nói với cô: “Lời này, cô Tô vẫn là tự mình nói với cậu chủ tôi thì tốt hơn, tôi chỉ là một người lấy tiền làm việc mà thôi, xin cô Tô đừng làm khó tôi.” Sau đó anh ta đưa một ánh mắt ra hiệu với vệ sĩ bên cạnh, những vệ sĩ thông minh lập tức tản ra chắn kín bốn phía của Tô Nhan, không, vẫn là có hướng không bị chắn, chỉ là cái hướng không bị chắn này hướng về phía cửa xe chưa đóng của Trần Bách Băng.

Trần Bách Băng bấm còi, sau đó không còn kiên nhẫn nói: “Em mau lên xe đi, Mặc Mặc không thể chờ được.” Thấy Tô Nhan vẫn không động đậy, Trần Bách Băng lập tức mất nhẫn nại: “Các anh trực tiếp đưa Tô Nhan lên đây, còn đứng đó làm cái gì.” Sau đó Tô Nhan hiểu được cảm giác trước đây khi Thẩm Mặc bị Quý Mạn cưỡng chế mang đi, cô nghiến răng nghiến lợi. Thật muốn cạy đầu Trần Bách Băng ra xem thử anh ta là nghĩ như thế nào.

Không thể chọc vào thì cô có thể trốn. Tô Nhan tràn đầy oán giận.

Trần Bách Băng ghét bỏ nói: “Tại sao Mặc Mặc đυ.ng đến cô thì lại xui xẻo xảy ra chuyện?”

“Tội này tôi không nhận.” Tô Nhan cười lạnh nhìn Trần Bách Băng: “Anh không cảm thấy là anh rất không xứng theo đuổi Thẩm Mặc sao? Tin tức Nam Cung Hàn đính hôn với Quý Mạn, anh không biết rằng Mặc Mặc nghe xong sẽ không chịu nổi sao?” Tô Nhan hi vọng rằng Thẩm Mặc không nghe được tin này, những gì bác sĩ đã nói cô đều nhớ cả, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà hôm nay Tô Nhan xuất hiện trước cửa nhà Thẩm Mặc.

Bác sĩ nói, thời gian này sức khỏe Thẩm Mặc rấst suy nhược, không thể chịu nổi kích động.

Trần Bách Băng ngây người một lúc, sau đó không nói một lời gì mà lái xe đi, cự tuyệt nói chuyện với Tô Nhan. Những việc mà Tô Nhan nhớ, Trần Bách Băng anh ta lại làm sao có thể quên được.

Nhận được tin đồn Nam Cung Hàn đính hôn với Quý Mạn, Trần Bách Băng đã đi tìm Nam Cung Hàn, nhưng Nam Cung Hàn cứ như là uống nhầm thuốc vậy, vừa nghe anh nhắc đến Thẩm Mặc thì vội đổi chủ đề, sau đó thì dứt khoát không gặp anh. Đến bây giờ Trần Bách Băng cũng không biết Nam Cung Hàn thay đổi như vậy là vì cái gì. Bị Trần Bách Băng truy hỏi đến phiền, Nam Cung Hàn có trả lời lại cũng chỉ là mấy câu chắn lời Trần Bách Băng mà thôi, đại khái ý là cơ hội tốt như vậy Trần Bách Băng không đi theo đuổi Thẩm Mặc mà đến đây truy hỏi anh nguyên nhân thì có tác dụng gì chứ.

Đến sau này, khi biết được điều kiện liên hôn của Quý Mạn với Nam Cung Hàn, Trần Bách Băng hết sức kinh ngạc, sau đó không có thì giờ chú ý đến Thẩm Mặc nữa.

Quý Mạn là công chúa nhỏ của nhà họ Quý, cũng là người kế thừa duy nhất của nhà họ Quý, xuất thân đương nhiên là to lớn rồi. Có người từng nói rằng, cưới được Quý Mạn có thể bớt được ba mươi năm phấn đấu, nhưng điều này so với danh tác của ông cụ Quý là không đáng để nhắc đến. Ông cụ Quý trực tiếp đưa cả nhà họ Quý làm của hồi môn cho Quý Mạn, đổi lại là Trần Bách Băng cũng sẽ động lòng với cái của hồi môn to lớn này. Nhưng cháu rể lý tưởng trong ý nghĩ của ông cụ Quý lại là Nam Cung Hàn.

Một khi Nam Cung Hàn với Quý Mạn liên hôn thành công, cảnh ngộ của những nhà họ khác sẽ không hay rồi.

Trần Bách Băng cảm thấy của hồi môn của Quý Mạn không phải là nguyên nhân Nam Cung Hàn buông tay, anh không tin Nam Cung Hàn sẽ chấp nhận một người suýt nữa làm hại đến cái mạng nhỏ của mình.

Nhưng Nam Cung Hàn từ chối gặp Trần Bách Băng, điều này làm cho Trần Bách Băng rất bực bội và rất muốn biết nguyên nhân.

Trần Bách Băng bực bội không nhịn được hỏi xem nhìn nhận của Tô Nhan: “Việc Nam Cung Hàn và Quý Mạn liên hôn, cô có nhìn nhận như thế nào?”

“Loại người bình thường này có quan hệ gì với tôi?” Đối với vấn đề của Trần Bách Băng, Tô Nhan cảm thấy không sao nói rõ được: “Nam Cung Hàn là một người sống thì anh ta muốn sông thế nào thì thế đó, một người không quan trọng giống như tôi đây, ngoài hóng hớt ra thì còn có thể làm như thế nào nữa?”

“Vậy Mặc Mặc…” Trần Bách Băng giương mắt há miệng, anh ta bỗng nhiên cảm thấy sự bực bội lúc trước của mình đều là cho chó ăn rồi.

Tô Nhan nhìn Thẩm Mặc, không hề khách khí nói: “Điều này có liên quan gì với Mặc Mặc? Nói trắng ra, Mặc Mặc cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé giống tôi thôi, mấy nhân vật lớn các người muốn như thế nào còn cần phải hỏi qua cách nhìn nhận của người bình thường bọn tôi sao?” Dứt lời, Tô Nhan có chút lo lắng mà nhìn Thẩm Mặc, cô sợ Thẩm Mặc sẽ đắm chìm trong giấc mộng đẹp này mà không tỉnh lại, sau đó nhìn Trần Bách Băng rồi cười tự cười giễu một cái, không phải cô cũng đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp gọi là Trần Bách Băng không có cách nào tự thoát khỏi sao.

Nam Cung Hàn với Thẩm Mặc, Trần Bách Băng với Tô Nhan, đều là một giấc mộng đẹp. Giấc mộng này đến và đi vội vã, mà bị lưu lại trong giấc mộng giống như Thẩm Mặc và Tô Nhan, đều phải cần tốn một thời gian rất dài rất dài để tỉnh lại, cũng có thể không tỉnh lại được. Tô Nhan cũng rất ngưỡng mộ Quý Mạn, cô ta có một gia thế tốt như vậy, cũng có người thân yêu thương, tiếp đó còn có thể tùy ý theo đuổi thứ mình thích.

Cho dù là ngưỡng mộ như thế nào, bọn cô cũng không thể nào trở thành Quý Mạn.

Tô Nhan lại nhìn Trần Bách Băng một cái, hạ một quyết tâm rất lớn nói: “Nếu như có thể, tôi hy vọng anh đừng lại xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức Trần Bách Băng tưởng rằng Tô Nhan không hề nói gì.

“Cô nói cái gì?” Trần Bách Băng không nhịn được mà truy hỏi, anh tuyệt đối không thừa nhận lúc mình nghe thấy rất lạc lõng.

“Không có gì.” Tô Nhan không muốn tiếp tục nói chuyện với Trần Bách Băng

Lúc sau đến bệnh viện, hai người cũng không có cơ hội nói chuyện gì nữa, bọn họ nhìn bác sĩ y tá đẩy Thẩm Mặc vào phòng cấp cứu, sau đó ở ngoài cửa nôn nóng đợi. Đèn đỏ ở trên cửa phòng cấp cứu mang đến cảm giác sáng rất lâu sau mới biến thành màu xanh, sau đó bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, anh ta gỡ tai nghe xuống nói: “Bệnh nhân không có gì đáng ngại, chỉ đơn thuần là chịu đả kích mà ngất đi thôi, đợi cô ấy tự tỉnh lại là tốt rồi, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Tô Nhan và Trần Bách Băng cùng đồng thanh truy hỏi.

Bác sĩ tươi cười nhìn Tô Nhan và Trần Bách Băng, nói: “Cho tôi mạo muội hỏi một câu, hai người có quan hệ gì với bệnh nhân?”

“Tôi là bạn thân của bệnh nhân.” Tô Nhan cướp lời trước khi Trần Bách Băng mở miệng.

Trần Bách Băng nói sau, anh do dự một chút nói: “Tôi là bạn trai của bệnh nhân, xin hỏi cô ấy như thế nào rồi?”

Nghe thấy cách nói của Trần Bách Băng, sắc mặt Tô Nhan trắng nhợt, sau đó cô ta xem như không có chuyện gì mà nhìn bác sĩ.

Phản ứng của cả hai người đều được bác sĩ thu vào trong mắt, ông ta chỉ có thể than một câu, người trẻ tuổi bây giờ thật rối loạn. Sau đó bác sĩ kéo tay của Trần Bách Băng và chúc mừng nói: “Đây có thể là một tin tốt, chúc mừng anh được làm ba rồi.”

“Cái gì?” Tô Nhan và Trần Bách Băng cùng lúc trợn tròn mắt.

Giữa Trần Bách Băng và Thẩm Mặc rốt cuộc là như thế nào Tô Nhan rất rõ, giữa hai người này tuyệt đối là trong sạch, nhiều lắm có dây dưa cũng chỉ là việc nhỏ.

Nhưng mà Thẩm Mặc có thai rồi, vấn đề là, đứa trẻ là của ai?

Tô Nhan lên án nhìn Trần Bách Băng: “Cầm thú.”

Trần Bách Băng bị bắt làm ba trên đầu như có cặp sừng nhú lên, cảm thấy có chút mơ hồ, tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi làm sao lại là cầm thú? Như này là tình huống gì? Tôi cảm thấy lỗ tai tôi hỏng mất rồi, đây là ý nghĩ rõ ràng nhất của Trần Bách Băng.

Mà bác sĩ cho rằng phản ứng của Trần Bách Băng như là vui quá mức mà thôi, anh ta kéo Trần Bách Băng và dặn dò: “Sức khỏe của bạn gái anh tương đối suy nhược, cái thai này đến rất không đúng thời điểm, nhưng bởi vì sức khỏe của bạn gái anh suy nhược nên đứa trẻ này nhất định phải giữ lại, nếu như tùy tiện lấy đứa bé đi thò rất có khả năng dẫn đến cả đời không thể mang thai được nữa.”

Trần Bách Băng cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại, vội vàng bảo đảm với bác sĩ: “Yên tâm, đứa trẻ này nhất định giữ lại, chỉ là tôi cần phải chú ý điều gì?”

Thấy Trần Bách Băng có trách nhiệm như thế, bác sĩ lập tức lôi lôi kéo kéo Trần Bách Băng nói một đống, hận không thể đem tất cả những việc mình biết thu vào trong đầu Trần Bách Băng. Trần Bách Băng nghe mà mơ mơ màng màng. Mà Tô Nhan thì ở một bên giữ tâm trạng xem trò cười của anh, tuy là trò cười này không hề buồn cười chút nào.

Đứa trẻ rốt cuộc là của ai? Tô Nhan và Trần Bách Băng đều có thắc mắc giống nhau.