Chương 40. Giữa đường bất ngờ gặp Tạ Lâm Nguyên

Sự việc xảy ra quá nhanh, nhưng mà Quý Mạn chờ đợi là tiếng hít thở đau đớn của Thẩm Mặc lại không xuất hiện.

Đúng vào lúc Thẩm Mặc ngã xuống, cô đã được người ta đỡ lấy, người đỡ cô chính là tên lắm mồm tự đến làm thân Tạ Lâm Nguyên kia, còn Trần Bách Băng đến muộn một bước đang tức giận nhìn Quý Mạn, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta. Nhưng bây giờ điều quan trọng hơn chính là an nguy của Thẩm Mặc, Trần Bách Băng đau lòng đỡ lấy cô hỏi: “Mặc Mặc, em có khó chịu ở đâu không? Bỏ đi, em nghe anh, bây giờ đi đến bệnh viện kiểm tra nào.”

“Này này này.” Tạ Lâm Nguyên trợn mắt, không khách khí đập lên lưng Trần Bách Băng: “Tốt xấu gì ông đây cũng tốt nghiệp trường quân đội, cậu xem thường thân thủ của ông như vậy sao?” Còn tiện thể ném một ánh mắt quyến rũ cho Thẩm Mặc, còn thể hiện cơ bắp to khoẻ của mình với Thẩm Mặc, lập tức khuôn mặt đang nhăn nhó của cô bật cười lên, sau đó anh ta nghiêng đầu nói với Trần Bách Băng: “Thấy chưa? Người còn cười được thì không có vấn đề gì rồi.”

Nhưng Trần Bách Băng vẫn không dám chủ quan: “Tình huống hiện tại của Mặc Mặc không giống bình thường, cô ấy còn đang mang thai.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Quý Mạn và Nam Cung Hàn ở hiện trường lập tức biến đổi. Sắc mặt của Nam Cung Hàn khó coi là bởi chuyện Thẩm Mặc mang thai là thật, đứa con kia cũng có thể thực sự là của Trần Bách Băng, còn sắc mặt Quý Mạn thay đổi là vì Thẩm Mặc thực sự mang thai, mà cô ta thì vẫn luôn cho rằng cô chỉ đang giả vờ. Chiêu trò này cô ta đã từng dùng để đối phó với Thẩm Mặc, cũng thành công khiến Nam Cung Hàn làm tổn thương cô.

Quý Mạn kinh ngạc trợn tròn mắt: “Hoá ra cô thực sự mang thai?"

Thẩm Mặc không muốn nói chuyện với Quý Mạn, nhưng Tạ Nguyên Lâm đã thay cô ra mặt.

Tạ Lâm Nguyên nhìn Quý Mạn tức giận, banh miệng nghiến răng: “Cô cảm thấy sẽ có người đem chuyện mang thai này ra để làm màu gây chú ý sao?"

"Bởi vì..." Quý Mạn lập tức phản ứng lại, cô ta cau mày nhìn Tạ Lâm Nguyên: “Anh muốn bẫy tôi?" Sau đó hung hăng độc ác nhìn Thẩm Mặc, đây là thói quen của Quý Mạn, có bất cứ chuyện gì cũng đều tính lên đầu Thẩm Mặc. Còn Thẩm Mặc thì đã quá quen với việc Quý Mạn gây phiền phức cho mình, nhưng người bên ngoài nhìn vào thì không như vậy, Tạ Lâm Nguyên trực tiếp đứng chắn trước mặt Thẩm Mặc, anh ta bất mãn nhìn Quý Mạn.

“Tôi và cô đang nói chuyện, cô nhìn Thẩm Mặc làm gì?” Tạ Lâm Nguyên dựa vào cơ thể to lớn và khí thế của mình áp chế Quý Mạn.

Quý Mạn rưng rưng nước mắt, lập tức trốn ra phía sau Nam Cung Hàn, kéo áo Nam Cung Hàn tố cáo: “A Hàn, tên to béo kia bắt nạt em.”

Nam Cung Hàn cau mày, không muốn tham gia vào chuyện của Quý Mạn, anh không khỏi lo lắng nhìn Thẩm Mặc. Nhưng một giây sau lại cảm thấy sự lo lắng của mình là dư thừa, bởi vì bên cạnh Thẩm Mặc có Trần Bách Băng quan tâm, có Tạ Lâm Nguyên bảo vệ, đâu cần đến anh phải lo lắng. Tâm tư của Nam Cung Hàn xoay chuyển rất nhanh, anh cúi đầu nói với Quý Mạn: “Chúng ta ra ngoài cũng lâu rồi, nên quay về thôi.”

“Ồ.” Quý Mạn rất bất mãn vì Nam Cung Hàn không ra mặt cho mình, nhưng nghĩ tới Nam Cung Hàn cũng không ra mặt cho Thẩm Mặc thì cô ta lại lập tức cười vui vẻ, trước khi rời đi cô ta vẫn không quên hung dữ trừng mắt với Thẩm Mặc. Tạ Lâm Nguyên và Trần Bách Băng đã bị Quý Mạn phớt lờ, Quý Mạn khoác tay Nam Cung Hàn, vui vẻ quay lại tiệc đính hôn và nhận lời chúc phúc của mọi người. Hôm nay là ngày vui của Quý Mạn cô, không nên vì Thẩm Mặc là làm hỏng tâm tình, Quý Mạn đắc ý hất cằm nghĩ.

Giương mắt tiễn Nam Cung Hàn và Quý Mạn đi, Tạ Lâm Nguyên không nhịn được hỏi Trần Bách Băng: “Bọn họ vẫn luôn như vậy sao?”

“Như này vẫn coi như tốt rồi.” Nghĩ tới những gì Thẩm Mặc vừa phải chịu, Trần Bách Băng hận Quý Mạn tới nghiến răng nghiến lợi. Nhưng qua ngày hôm này, anh càng không thể làm gì được Quý Mạn nữa, nhà Nam Cung và nhà họ Quý gia liên thủ với nhau, và sẽ trở thành một cái cây đại thụ mà Trần Bách Băng không thể lay chuyển, hơn nữa nhà họ Trần ở phía sau Trần Bách Băng cũng không cho phép anh đắc tội với nhân vật lớn như vậy.

Thấy xung quanh không còn ai nữa, Tạ Lâm Nguyên nghiêm mặt nói: “Chúng ta cần phải làm quen lại một lần nữa, vì bây giờ chúng ta là người cùng một phe.”

Trần Bách Băng cảnh giác nhìn Tạ Lâm Nguyên, sau đó cẩn thận dè dặt bảo vệ Thẩm Mặc ở phía sau mình. Thẩm Mặc biết bây giờ mình không giúp được gì, cô biết điều không lên tiếng, không gây thêm phiền phức cho Trần Bách Băng. Đương nhiên, Thẩm Mặc cũng không quên bảo vệ bụng mình, lúc này đối với cô không có gì quan trọng bằng việc bảo vệ đứa bé, cho dù cách đứa bé này đến đây khiến Thẩm Mặc chịu đủ các loại khổ sở.

Thấy Trần Bách Băng và Thẩm Mặc như vậy, Tạ Lâm Nguyên có chút hoài niệm nói: “Nếu cả nhà cô họ của tôi không mất tích, thì không chừng em trai và em gái họ của tôi cũng được khoảng như hai người rồi.” Tạ Lâm Nguyên nhớ tới hai đứa trẻ mập mạp trong ký ức, sau đó lại nhìn Trần Bách Băng và Thẩm Mặc: “Nếu như hai đứa nó vẫn còn sống thì tuổi cũng ngang hai người.” Tạ Lâm Nguyên đột nhiên lại tỏ vẻ ông cụ non khiến Thẩm Mặc và Trần Bạch Băng rất khó hiểu.

“Tôi tên Tạ Lâm Nguyên là thật, đến từ thành phố B cũng là thật.” Tạ Nguyên Lâm vui vẻ không chút phòng bị nói mục đích của mình cho Thẩm Mặc và Trần Bách Băng: “Tôi đến thành phố A là vì nghe nói ở đây có người nhìn thấy cô của tôi, lần cuối cùng cô tôi xuất hiện là ở nhà họ Quý.” Thấy Thẩm Mặc và Trần Bách Băng, Tạ Lâm Nguyên bất lực buông tay: “Cho dù hai người không tin, nhưng đây là sự thật, tôi thực sự đến đây để tìm cô của tôi.”

Trần Bách Băng vẫn không dễ dàng tin tưởng mấy lời Tạ Lâm Nguyên nói: “Vậy anh nói với chúng tôi chuyện này làm gì?”

“Thông qua những gì tôi âm thầm quan sát, tôi phát hiện hai người có mâu thuẫn rất lớn với nhà họ Quý, tôi muốn liên thủ với hai người để đối phó với nhà họ Quý.” Tạ Lâm Nguyên thẳng thắn nói ra mục đích của mình, anh ta cũng không hy vọng Trần Bách Băng và Thẩm Mặc lập tức tin tưởng những gì anh ta nói. Nếu như Trần Bách Băng và Thẩm Mặc không có bất kỳ nghi ngờ gì, Tạ Lâm Nguyên sẽ thực sự cảm thấy anh ta quá xem trọng hai người này, Tạ Lâm Nguyên nhìn bụng của Thẩm Mặc nghĩ, thường hay nói mang thai một lần sẽ ngốc ba năm, nói không chừng Thẩm Mặc và Trần Bách Băng sẽ tin.

Thấy Trần Bách Băng vẫn muốn hỏi gì đó, Tạ Lâm Nguyên âm thầm nhìn bên trên tường đánh dấu nhà vệ sinh nữ, sau đó chân thành hỏi: “Cậu thực sự cảm thấy đây là nơi để nói chuyện à?”

“Hả?” Trần Bách Băng không hiểu gì, nhưng Thẩm Mặc đã phản ứng lại, cô kéo tay áo của Trần Bách Băng ra hiệu anh ấy nhìn lên trên tường. Sau đó Trần Bách Băng lập tức nhận ra, anh không biểu cảm mà nhìn thẳng đằng trước: “Ở đây đúng thực là không thích hợp để nói chuyện, không bằng chúng ta lưu lại cách thức liên lạc, sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ nói chi tiết hơn?” Trần Bách Băng có thể tưởng tượng ra ánh mắt càng thêm ẩn ý của mọi người, dù sao thì cũng có những lúc ở trong phòng vệ sinh rất thú vị, trong lòng mọi người đều tự hiểu.

Tạ Lâm Nguyên không nói gì đã đồng ý

Nhìn thấy Trần Bách Băng đỡ Thẩm Mặc từ phòng vệ sinh ra, giống như trong dự liệu của Trần Bách Băng, ánh mắt mọi người đều đầy ẩn ý, nhưng nhìn thấy Tạ Lâm Nguyên cũng đi ra từ phòng vệ sinh, ánh mắt mọi người nhìn Trần Bách Băng lập tức thay đổi, sáng bừng lên: “Thế mà cậu lại đói đến mức không cần chọn món, như này cũng có thể nuốt xuống được?” Trần Bách Băng cảm thấy lần này mình thực sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được nỗi oan. Trần Bách Băng thẹn quá hóa giận đã làm một chuyện mà mỗi lần nghĩ lại đều thấy hối hận, anh ấy quay đầu tức giận nhìn Tạ Lâm Nguyên: “Trả trong sạch lại cho tôi.”

“Cái gì? Tôi trả sự trong sạch lại cho cậu?” Tạ Lâm Nguyên kinh ngạc nói, không hề hạ thấp giọng xuống một chút nào.

Ánh mắt của mọi người lại lập tức thay đổi: “Cậu không cần che giấu, chúng tôi đều hiểu mà, sẽ không kì thị đâu.” Thẩm Mặc đang đi bên cạnh Trần Bách Băng cũng vội lùi lại một bước, nhường không gian lại cho Trần Bách Băng và Tạ Lâm Nguyên biểu diễn, cô cần bình tĩnh lại để suy nghĩ những việc sau này nên làm thế nào. Đỡ lấy bụng, Thẩm Mặc không nhịn được mà thở dài, con yêu sau này con chỉ có mẹ thôi.

Trước ánh mắt của mọi người, Trần Bách Băng lập tức hiểu ra mình lại làm ra một chuyện ngu ngốc, sau đó xấu hổ đi tìm Thẩm Mặc. Còn Tạ Lâm Nguyên da mặt dày, không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, nghênh ngang theo sau Trần Bách Băng, nhìn thấy ai nhìn theo anh ta thì lại nhếch lông mày hôn gió, làm đến mức chẳng có mấy người dám nhìn anh ta.

Trần Bách Băng đè thấp giọng nói với Tạ Lâm Nguyên: “Anh đừng đi theo tôi.”

“Tôi đi theo cậu lúc nào, rõ ràng là tôi đi tìm Mặc Mặc.” Tạ Lâm Nguyên kinh ngạc liếc mắt nhìn Trần Bách Băng, dường như đang nói Trần Bách Băng đang vô cớ gây chuyện, mà lý do tiếp theo của Tạ Lâm Nguyên càng là kiểu cây ngay không sợ chết đứng, anh ta đè thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy là bạn cùng hội cùng thuyền, chúng ta cần phải giao lưu trao đổi tốt hơn, cậu nói có đúng không, cổ nhỏ?” Tạ Lâm Nguyên trong nháy mắt đã đặt cho Trần Bách Văn biệt danh là “cổ nhỏ”, khiến Trần Bách Băng giận sôi máu lại hết cách với Tạ Lâm Nguyên.

Cuối cùng Trần Bách Băng chỉ có thể tự an ủi mình, phải nhịn, đây là bạn đồng minh. Về chuyện của nhà họ Quý, Trần Bách Băng rất cẩn trọng, IQ bị Tạ Lâm Nguyên chọc tức đến mức bay đi cũng quay về rồi, anh ấy nghiêm túc nói: “Hôm nay là ngày nhà Nam Cung và nhà họ Quý liên hôn, nếu như bọn họ thành đôi rồi, vậy thì muốn đối phó với nhà họ Quý sẽ không còn là chuyện dễ dàng.” Trần Bách Băng đồng ý đưa Thẩm Mặc tới, không phải là không có tâm tư của mình, anh ta muốn xem xem có thể khiến Nam Cung Hàn dao động hay không, đáng tiếc là thất bại rồi.

Trần Bách Băng thích Thẩm Mặc, nhưng cái thích của anh ta mãi mãi chỉ đứng sau thế gia mà thôi, đây chính là bản năng ăn sâu vào xương cốt của con cháu thế gia. Cũng có lúc Trần Bách Băng cảm thấy có lỗi với Thẩm Mặc, nhưng nếu thời gian quay ngược lại cho Trần Bách Băng lựa chọn lại một lần nữa thì lựa chọn của anh ta cũng vẫn không thay đổi.

Trong lòng Tạ Lâm Nguyên đã có tính toán trước, lắc đầu: “Đừng nghĩ nữa, cuộc liên hôn này không thể thành công.”

“Có phải anh có thông tin nội bộ không?” Trần Bách Băng nhếch lông mày với Tạ Lâm Nguyên: “Không bằng đem ra đây chia sẻ một chút.”

“Trước khi cậu thể hiện đủ thành ý, tôi sẽ không nói cho cậu biết tin tức của tôi.” Tuy Tạ Lâm Nguyên là tên lắm mồm tự tới làm thân, nhưng của anh ta rất chặt chẽ, nếu không việc đi đến thành phố A đã không giao cho anh ta. “Cậu đừng nghĩ tới việc thăm dò tôi, trước khi tôi đồng ý nói cho cậu thì cậu sẽ không biết bất cứ thứ gì cả.” Tạ Lâm Nguyên nhìn về phía Thẩm Mặc rồi xoa cằm nói: “Trước khi muốn bẫy tôi, cậu không cảm thấy cậu nên đi bảo vệ bạn cặp của mình à?”

Nhìn theo hướng nhìn của Tạ Lâm Nguyên, Trần Bách Bằng nhìn thấy con người không đáng tin - Tô Nhan - đang đứng chắn trước mặt bảo vệ Thẩm Mặc, còn có cả một tên dáng vẻ lưu manh đang chuẩn bị trêu đùa Thẩm Mặc và Tô Nhan. Trần Bách Băng lập tức tức điên lên, sau đó sải bước lớn đi qua chắn trước mặt Thẩm Mặc và Tô Nhan, đứng đối diện với tên lưu manh kia. Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này Tạ Lâm Nguyên cười híp mắt nhường hết cho Trần Bách Băng, đợi đến khi anh ta thong thả đến tìm Trần Bách Băng thì anh ấy đã xử lý tên lưu manh kia rồi.

Tô Nhan lẩm bẩm nói: “Loại lưu manh như vậy sao lại cho vào đây chứ.” Nhưng nghĩ tới mấy việc làm của Quý Mạn, Tô Nhan lại cảm thấy chẳng có gì là không thể cả, sau đó cô lo lắng kéo Thẩm Mặc lại: “Mặc Mặc, cậu không sao chứ? Sao tên đó lại ra tay với cậu vậy?” Tô Nhan cũng bị Thẩm Mặc làm liên luỵ, lúc đó cô nhìn thấy tên lưu manh kia đang động tay động chân với Thẩm Mặc, sau đó cơ thể của Tô Nhan nhanh hơn Thẩm Mặc một bước, lúc cô phản ứng lại thì đã chắn trước mặt Thẩm Mặc rồi.

Thẩm Mặc gượng cười lấy ra hai tờ ngân phiếu trống ra: “Đều là họa do hai tờ ngân phiếu này gây ra, vừa rồi mình định xé hai tờ chi phiếu này đi, kết quả bị tên kia nhìn thấy và bảo mình đưa cho hắn, mình không đồng ý nên hắn ta muốn cướp đi.” Thẩm Mặc nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định không thể cầm hai tờ chi phiếu này, nếu như cầm rồi, cô sẽ không thể nói chuyện rõ ràng trước mặt Nam Cung Hàn được.

Tô Nhan ngạc nhiên nhìn tờ ngân phiếu trong tay Thẩm Mặc: “Không phải cậu đi trả lại sao? Sao tự dưng lại thêm một tờ nữa vậy?”

“Nam Cung Hàn đưa.” Khoé miệng Thẩm Mặc tràn đầy cay đắng.

Tô Nhan lập tức bùng nổ: “Cái gì? Tên khốn đó sao cũng có thể đối xử với cậu như vậy. Quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một cửa mà.” Tô Nhan rất phản cảm với hành động lấy tiền đè người của Nam Cung Hàn, nhưng sau khi tức giận xong cô vẫn nói với Thẩm Mặc: “Không lấy thì phí, đừng để đám khốn kiếp đó được hời.”