Chương 46. Năm năm nuôi Bánh Bao Nhỏ.

Chớp mắt Thẩm Mặc đã đưa Bánh Bao Nhỏ đến thành phố B đã được năm năm rồi.

Bánh Bao Nhỏ rất ngoan ngoãn, từ khi ở trong bụng mẹ cho đến khi trở thành một đứa trẻ cũng chưa từng gây rối, có thể chạy nhảy cũng ngoan ngoãn như vậy. Nhìn thấy gương mặt của Bánh Bao Nhỏ, Thẩm Mặc phát hiện mình ngày càng nhớ đến Nam Cung Hàn, sau đó bị Bánh Bao Nhỏ kéo vạt áo hỏi: “Mặc Mặc xinh đẹp ơi, cô đang nghĩ gì vậy, có thể nói với Bánh Bao Nhỏ vừa dễ thương vừa khí chất này được không?” Cái bộ dáng mồm mép láu lỉnh này không biết là giống ai, khiến cho Thẩm Mặc không khỏi nhíu mày mà gật đầu.

“Bánh Bao Nhỏ, con nên gọi mẹ là mẹ.” Thẩm Mặc vì sửa chữa lại cách xưng hô của Bánh Bao Nhỏ mà cảm thấy đau đầu, không biết Bánh Bao Nhỏ học từ ai nữa, đợi đến khi Thẩm Mặc có phản ứng thì Bánh Bao Nhỏ đã gọi là Mặc Mặc xinh đẹp rồi. Cho dù Thẩm Mặc có nói như thế nào thì cậu cũng không chịu sửa lại cách xưng hô này.

Bánh Bao Nhỏ phồng hai má, hai mắt to sáng lấp lánh: “Chẳng lẽ nói Mặc Mặc xinh đẹp không phải là cô gái xinh đẹp sao?” Sau đó cậu tinh nghịch nháy mắt với Thẩm Mặc: “Con thấy cái chú họ Trần kia hận đến nỗi cả người đeo lên trên người mẹ không chịu xuống rồi. Ôi trời ơi...” Sau đó bị Thẩm Mặc búng lên đầu cậu một cái, rốt cuộc là tên khốn nạn nào đã dạy hư cho đứa trẻ này vậy. Thẩm Mặc thật muốn đem thằng cha kia ra đánh cho một trận.

Người chú họ Trần trong miệng Bánh Bao Nhỏ đó chính là Trần Bách Băng.

Nhớ đến Trần Bách Băng, Thẩm Mặc không nhịn được mà nhớ đến Tô Nhan, sau đó lại nhớ đến Nam Cung Hàn, cuối cùng là nhìn gương mặt và thần thái giống hệt Nam Cung Hàn cửa Bánh Bao Nhỏ.

Bánh Bao Nhỏ vươn tay vẫy vẫy trước mặt Thẩm Mặc, sau đó cậu thở dài chạy đến trước cửa sổ, nhìn thấy bóng của mình in trên cửa sổ mà tự luyến sờ gương mặt: “Mình thật sự quá đẹp trai, Mặc Mặc xinh đẹp lại nhìn mình đến si mê rồi.” Chuyện mà Thẩm Mặc thất thần, Bánh Bao Nhỏ đã quen như chuyện thường ngày rồi.

Lúc đầu Bánh Bao Nhỏ còn cho rằng Thẩm Mặc là ghét cậu, cậu đã lén chạy đến một góc để khóc, sau đó bị người cậu hư đốn kia cười cho một trận. Nhớ đến Tạ Lâm Nguyên, Tiểu Bao Tử không nhịn được mà nắm chặt nắm đấm, người cậu đáng ghét kia, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu cũng sẽ đòi lại. Người cậu đáng ghét này dẫn Bánh Bao Nhỏ đi xem thời sự, trong thời sự có một người rất giống với Bánh Bao Nhỏ.

Bánh Bao Nhỏ hoang mang mà chỉ vào Nam Cung Hàn trong tin tức: “Cậu, người này sao lại giống con như thế?”

Tạ Lâm Nguyên vò rối tóc của Bánh Bao Nhỏ: “Con thật là không hề có một chút khách sáo nào đấy Bánh Bao Nhỏ, rõ ràng là con giống anh ta.”

Bánh Bao Nhỏ dùng sức đẩy Tạ Lâm Nguyên ra, tò mò mà ngắm nhìn Nam Cung Hàn, sau đó duỗi đầu đi đến xem bản thân mình trong gương, rồi tức giận hét lên: “Cậu đừng vò tóc của con nữa. Đầu của đàn ông con trai là không thể đυ.ng vào, sẽ không cao lên được.” Sau đó cậu chán ghét Nam Cung Hàn mà nói: “Rõ ràng là chú ấy giống con, nhưng đâu có thông minh đẹp trai dễ thương như con cơ chứ.”

“Con mà cũng là đàn ông sao?.” Tạ Lâm Nguyên sờ đầu của Bánh Bao Nhỏ, càng sờ càng cảm thấy thích thú.

Bánh Bao Nhỏ tức giận mà nhảy ra khỏi lòng Tạ Lâm Nguyên, cậu vỗ tay của Tạ Lâm Nguyên, chống nạnh và dùng một tay chỉ vào Tạ Lâm Nguyên nói: “Con tất nhiên là đàn ông rồi, Mặc Mặc xinh đẹp có lẽ rất cần sự bảo vệ của con đấy.”

Thấy Bánh Bao Nhỏ dựng cả tóc gáy, Tạ Lâm Nguyên vội vàng vuốt theo tóc gáy: “Được được được, con là đàn ông, con là đàn ông.” Sau đó anh nghiêm khắc nhìn hành động của Bánh Bao Nhỏ: “Vậy đàn ông, con nói cho cậu biết dáng vẻ này là chuyện như thế nào?”

Bánh Bao Nhỏ đột nhiên ngượng ngùng nhìn Tạ Lâm Nguyên, hai mắt vẫn sáng ngời ngời y như cũ: “Con nhìn thấy dì Vương bên cạnh cãi nhau như vậy với chú Vương, chỉ cần dì Vương làm ra tư thế như vậy, chú Vương sẽ lập tức mềm nhũn ra và cầu xin dì Vương tha thứ. Con cảm thấy dì Vương thật lợi hại.” Bánh Bao Nhỏ chia sẻ kinh nghiệm của mình với Tạ Lâm Nguyên.

Tạ Lâm Nguyên trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó anh không chút biểu cảm mà sờ đầu của Bánh Bao Nhỏ, Tạ Lâm Nguyên xoay người đề nghị với Thẩm Mặc: “Em họ, chuyển nhà đi.” Hoàn cảnh ở đây thực sự không thích hợp với sự trưởng thành của Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ dễ thương này đã học được cách chửi bóng chửi gió rồi, Tạ Lâm Nguyên cảm thấy không thể chấp nhận được.

Thẩm Mặc khó hiểu mà nhíu mày: “Anh họ, làm sao vậy?”

Thật trùng hợp, đúng lúc hàng xóm bên cạnh lại đang cãi nhau, Tạ Lâm Nguyên kéo Thẩm Mặc đi xem, anh vô cùng đau khổ nói: “Bánh Bao Nhỏ lại cho rằng như vậy là lợi hại, mặc dù quả thực xem ra cũng rất là lợi hại, nhưng vẫn nên chuyển nhà đi, em họ.” Tạ Lâm Nguyên không hề cảm thấy chửi bóng chửi gió là lợi hại, nếu như Thẩm Mặc không đồng ý chuyển nhà, anh rất sẵn lòng mà thay Thẩm Mặc nuôi Bánh Bao Nhỏ. Bánh Bao Nhỏ dễ thương này là một vật quý giá của nhà họ Tạ, từ lớn cho đến nhỏ ai ai trong nhà họ Tạ cũng đều muốn được thân cận với Bánh Bao Nhỏ, Tạ Lâm Nguyên sớm đã lên kế hoạch đưa Bánh Bao Nhỏ về nhà anh rồi.

Nhưng Bánh Bao Nhỏ quá gian xảo, có được lợi ích rồi thì chết sống cũng không nhả ra, điều này làm Tạ Lâm Nguyên rất phiền lòng.

Thẩm Mặc nhìn thấy hàng xóm đang cãi nhau mà im lặng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh họ, em cũng cảm thấy chuyển nhà là phải chọn ngày.”

Mặc dù Tiểu Bao Tử chống nạnh chỉ tay rất đáng yêu, nhưng Thẩm Mặc thật sự không thể chấp nhận được Bánh Bao Nhỏ có phòng cách như vậy, đặc biệt là Bánh Bao Nhỏ càng lớn lên càng giống Nam Cung Hàn. Một khi có được ý nghĩ chuyển nhà, Thẩm Mặc là người thuộc phái hành động, chỉ là nơi mà cô chọn hơi xa một chút. Thẩm Mặc quyết định đưa Bánh Bao Nhỏ quay trở về thành phố A, rời đi năm năm rồi cô cũng rất muốn quay về nơi mà cô đã lớn lên... Cùng với người kia.

Nhưng Tạ Lâm Nguyên không tán thành: “Em họ, đang ở thành phố B yên ổn như vậy, tại sao đột nhiên lại muốn quay trở về?”

Mặc dù Nam Cung Hàn vẫn còn độc thân, nhưng Tạ Lâm Nguyên không hề ủng hộ Thẩm Mặc quay trở về, bởi vì nhân vật nguy hiểm Quý Mạn kia vẫn ở bên cạnh Nam Cung Hàn như trước. Mặc dù Nam Cung Hàn đã tận lực phủ nhận hôn ước của anh và Quý Mạn, nhưng Quý Mạn vẫn tin vào hôn ước của bọn họ, mớ hỗn độn này nhìn vào đã thấy đau đầu. Hiển nhiên Tạ Lâm Nguyên không hy vọng Thẩm Mặc dính líu đến những chuyện đó. Nhưng Tạ Lâm Nguyên cũng không biết Thẩm Mặc nghĩ như thế nào, cũng không biết nên khuyên nhủ Thẩm Mặc như thế nào.

“Chỉ là muốn quay về thì quay về thôi.” Thẩm Mặc đã quyết định thì không thể thay đổi được.

Về đến nhà ở thành phố A, Thẩm Mặc dọn dọn dẹp và xử lý Bánh Bao Nhỏ xong rồi quyết định đi ra ngoài tìm việc.

“Con ngoan ở nhà đợi mẹ, mẹ quay về sẽ mua đồ ăn ngon cho con.” Thẩm Mặc giữ chặt vai Bánh Bao Nhỏ và thì thầm: “Mẹ bảo đảm lần này sẽ không quên nữa đâu.” Nhưng Thẩm Mặc có tiền lệ, mỗi lần cô nói như vậy, lúc quay trở về đều quên mất là còn có Bánh Bao Nhỏ.

Bánh Bao Nhỏ xoa bụng, ngoan ngoãn gật đầu: “Mặc Mặc xinh đẹp, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ ngoan ngoãn.” Đợi Thẩm Mặc vừa xoay người đi thì gương mặt nhỏ đã gục xuống, cậu cảm thấy đau lòng thay cho chiếc bụng nhỏ của cậu. Nếu như ở thành phố B, Bánh Bao Nhỏ có thể thấy trong nhà còn đồ gì thì bản thân có thể tự làm đồ ăn, hoặc có thể chạy đến trước nhà hàng xóm ra vẻ bộ dạng đáng thương thì sẽ có đồ ăn, mặc dù sẽ bị dì và chú véo má, nhưng vì cái bụng đói, Bánh Bao Nhỏ quyết định nhẫn nhịn.

Nhưng hôm nay vừa mới chuyển tới đây, Bánh Bao Nhỏ nhanh trí đã quan sát hết môi trường xung quanh, cậu có hơi tuyệt vọng không thể dựa vào hàng xóm bên cạnh được, bởi vì không có hàng xóm nào bên cạnh cả, vậy cậu chỉ có thể dựa vào chính mình mà cơm no áo ấm thôi, nhưng trong nhà cũng không có đồ ăn thừa. Bánh Bao Nhỏ đáng thương co người lại, ôm chặt lấy bản thân, chờ mong lần này Mặc Mặc xinh đẹp sẽ nhớ mang đồ ăn về, mặc dù Mặc Mặc xinh đẹp đã là làm Tiểu Bao Tử thất vọng rồi.

Tìm việc là một chuyện cực kỳ mệt mỏi, đến nỗi cả buổi chiều Thẩm Mặc cũng không tìm được công việc phù hợp. Một công việc có thể cho cô đủ thời gian để chăm sóc con nhỏ thì lại có yêu cầu cao, mà điều kiện của Thẩm Mặc thì không đạt tiêu chuẩn. Còn điều kiện mà Thẩm Mặc đạt tiêu chuẩn, cô có thể lập tức đến nhận công việc thì Thẩm Mặc lại không có thời gian để chăm sóc Bánh Bao Nhỏ. Đây là thành phố A chứ không phải là thành phố B, nếu như là ở thành phố B thì có Tạ Lâm Nguyên giúp cô chăm sóc, Thẩm Mặc không có gì cần phải băn khoăn.

Nhưng thành phố A là một nơi xa lạ với Bánh Bao Nhỏ, thực ra là Thẩm Mặc không dám để Bánh Bao Nhỏ ở nhà một mình. Nghĩ đến chuyện công việc, nghĩ đến chuyện làm thế nào để sắp xếp cho Bánh Bao Nhỏ, Thẩm Mặc đột nhiên lại quên đi điều đã đồng ý với Bánh Bao Nhỏ, không hề nhớ đến Bánh Bao Nhỏ vẫn còn là một cái bánh bao đòi ăn. Về đến nhà giơ tay ra vuốt vuốt đầu của Bánh Bao Nhỏ, Thẩm Mặc nằm xuống ghế sô pha, cả người mơ mơ hồ hồ mà ngủ quên đi.

Bánh Bao Nhỏ uất ức ôm chặt bản thân mà đau lòng nhìn Mặc Mặc xinh đẹp đang ngủ say. Ôi, Mặc Mặc xinh đẹp thật không đáng tin cậy, may mà cậu thông minh. Bánh Bao Nhỏ sờ sờ chiếc bụng đói của mình, quyết định tự bản thân mình ra tay cơm no áo ấm, trong nhà không có đồ ăn thì ra ngoài ăn. Nghĩ đến những món ăn ngọt bị cấm ăn lúc trước, Bánh Bao Nhỏ không nhịn được mà lau nước dãi sau đó càng đói thêm.

Lấy hai tờ màu đỏ trong ví tiền của Thẩm Mặc ra, Bánh Bao Nhỏ nghĩ một lúc rồi quyết định viết một mảnh giấy nhỏ để lại cho Thẩm Mặc, sau đó chỉnh sửa lại quần áo rồi đi ra ngoài thám hiểm. Bánh Bao Nhỏ nghĩ rằng trước đây cậu muốn đi ra ngoài dạo nhưng đều bị từ chối, hôm nay thật khó mới có được cơ hội này, Bánh Bao Nhỏ quyết định phải dạo một vòng cho đã. Nhưng Bánh Bao Nhỏ đã quên mất một chuyện rất quan trọng, đó chính là cậu không quen đường.

Chỉ có đèn đỏ trên đường là cậu quen thôi.

Nhưng tiếp theo nên đi về hướng nào, Bánh Bao Nhỏ lạc đường rồi. Đây không phải là thành phố B mà cậu quen thuộc, đến cả đường quay trở về cậu cũng quên luôn.

Vẻ ngoài bàng hoàng của cậu thật sự làm người ta rất đau lòng, những người tốt trên đường không nhịn được mà đi đến xoa bóp mặt Bánh Bao Nhỏ, nhưng lại bị Bánh Bao Nhỏ tránh né. Bánh Bao Nhỏ mở to mắt nhìn người qua đường: “Các người muốn làm gì?” Cậu đã hoàn toàn quên đi lời dặn dò của Thẩm Mặc là không được nói chuyện với người lạ, sau đó cậu sờ bụng, nhưng mà đói thật đấy. Nhìn thấy điều này, người qua đường đã vội vã móc những viên kẹo trong túi ra đưa cho Bánh Bao Nhỏ.

Người qua đường nói: “Cậu bạn nhỏ, cô mời con ăn kẹo này.” Nụ cười của cô ta có chút kỳ quái.

Bánh Bao Nhỏ nhớ đến những tên đại ma vương chuyên gia đi ăn thịt trẻ con thì vội quay đầu chạy.

Người qua đường buồn bực mà sờ lại mặt mình: “Chẳng lẽ mình khủng bố như vậy à?” Nhưng nhìn thằng nhỏ đi dạo trên đường phố một mình thì cô ấy cũng không yên tâm mà vội vàng đi theo. Bánh Bao Nhỏ hoảng sợ quay đầu chạy đến chỗ vạch băng qua đường, lúc này đèn giao thông đối diện với vạch đường chuyển sang màu đỏ, cậu mở to mắt, hình như mình bị đυ.ng trúng rồi. Cậu ơi mau đến cứu con. Bánh Bao Nhỏ đột nhiên hối hận vì đã một mình chạy ra ngoài tìm đồ ăn, người qua đường nhìn thấy hành động của mình khiến cậu chạy vượt đèn đỏ cũng không thì dám làm gì nữa.

Người qua đường mặt nôn nóng mà hô to: “Cậu nhỏ, đèn đỏ không được đi qua, mau quay lại đi.”