Chương 155: Đại ca ca, ngươi là ai?

Chương 155: Đại ca ca, ngươi là ai?

Nếu lúc này trên người Trần Tiêu đeo thiết bị chữa bệnh thì sẽ nhất định phát ra tiếng cảnh cáo điên cuồng. Mà nếu là hắn thật sự chỉ là ngủ bình thường, cũng có thể bị tình cảnh làm hắn hoảng sợ còn hơn cả ác mộng này dọa tỉnh.

Nhưng mà Tịnh Đế Hồng hiệu lực không tiêu hao hầu như không còn sẽ không làm hai người liên tiếp cảnh trong mơ thức tỉnh, vì thế kết quả của một câu hỏi đơn thuần này của Tịch Vân Đình, chính là hoàn cảnh quanh thân đột nhiên rách nát, trong chớp mắt Trần Tiêu biến mất không thấy tung tích.

Tịch Vân Đình có chút kinh ngạc. Hắn dừng một chút, mới ý thức được vừa rồi tựa hồ làm Tiêu đệ kinh hách, khiến cho không gian trong mộng hắn xây dựng cũng đi theo dập nát.

Tịch Vân Đình đã từng xem qua ngọc giản ký lục sự tích của Tịnh Đế Hồng. Bên trên nhắc tới người có sinh cơ sinh động mới có thể xây dựng ra cảnh trong mơ, ý thức của người lâm vào hôn mê hoặc là bế thành chết quan thường thường rất mỏng manh, yêu cầu người vào sau kiên nhẫn tìm kiếm. Người vào sau có thể xây dựng ra hoàn cảnh người vào trước quen thuộc, làm người vào trước chủ động dung vào trong đó.

Trần Tiêu cũng không phải hôn mê cũng không phải bế thành chết quan, tư duy hắn sinh động, lúc này đã chịu kinh hách, khẳng định sẽ chủ động trốn tránh lên. Nguyên bản Tịch Vân Đình có thể xây dựng ra hoàn cảnh cùng người quen thuộc đem Trần Tiêu hấp dẫn lại đây. Nhưng mà hắn cũng không tính toán làm như vậy. Hắn phát hiện nguyên nhân trên người Trần Tiêu vẫn luôn làm cho người khác nghi hoặc, không tự chủ được muốn tìm kiếm đến tột cùng.

Nếu dưới tình huống tầm thường, tính cách Tịch Vân Đình sẽ không làm hắn làm ra việc xúc động như vậy. Trong cảnh trong mơ đặc thù này, ngay cả hắn cũng không khỏi tâm tùy ý động.

Nếu hai người chia sẻ hiệu lực Tịnh Đế Hồng thì chỉ liên tục năm ngày, Tịch Vân Đình có rất nhiều kiên nhẫn. Hắn hóa thành sương mù, lẳng lặng chờ đợi Trần Tiêu lại xuất hiện lần nữa.

Trong cảnh trong mơ hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, Tịch Vân Đình không biết đợi bao lâu mới lại phát hiện tung tích Trần Tiêu, hắn lặng lẽ truy tìm qua đi, lần này vì không kinh động Tiêu đệ, thậm chí hắn đều không tính toán hiện thân.

Đó là một nhà dân đơn sơ hơn nhà mới nãy. Trên mặt tường biến thành màu đen có đốm mốc do thấm nước lâu, da tường nổ tung, bong ra từng màng đến không thành bộ dáng. Trong nhà không chỉ có âm u ẩm ướt, dụng cụ gia đình cũng rất cổ xưa rách nát. Đang có hình tượng một nam một nữ có chút mơ hồ, đang lớn tiếng đánh chửi một đứa bé.

Người đàn ông khỏe mạnh, bộ mặt dữ tợn, người phụ nữ dáng người to lớn, khắc nghiệt ác độc. Có đối lập, càng hiện con trẻ bất lực đáng thương. Đứa bé nho nhỏ bị người đàn ông bắt lấy một cái cánh tay, cổ tay nhỏ bé yếu ớt bị véo đến xanh tím.

Ngũ quan đứa bé tinh xảo xinh đẹp, khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt, đôi mắt đỏ lên, môi cơ hồ bị cắn ra máu tươi. Hắn hình như không muốn yếu thế trước mặt hai người này nên cố gắng không khóc.

Đối Trần Tiêu mà nói, đây là ác mộng hắn muốn quên đi nhất nhưng vứt đi không được. Đã chịu kinh hách ảnh hưởng, bị từ tầng dưới chót trong trí nhớ phiên đi lên. Hắn đã không nhớ rõ bộ dáng người lừa bán hắn lúc trước, ấn tượng trong trí nhớ khi còn bé sẽ căn cứ cảm xúc phóng lớn, phác họa ra bộ dáng càng thêm rõ ràng đáng sợ.

Hắn mờ mịt nhớ lại vì sao sẽ bị đối đãi như thế, có lẽ là hắn lại một lần không nghe lời dẫn tới người mua lui hàng, có lẽ là lại một lần bị sai sử làm việc lại không có khiến cho bọn buôn người vừa lòng.

Lúc ban đầu vì bảo trì phẩm tướng "Hàng hóa", tuy thái độ bọn buôn người đối hắn ác liệt, lại cũng không có thiếu mặc thiếu đồ ăn. Nhưng là chờ đến hắn càng ngày càng lớn, thái độ đối phương cũng càng ngày càng kém, không đánh thì mắng.

Hắn cố gắng muốn đối kháng, cũng không có được đến kết quả gì tốt. Chỉ đổi lấy người đàn ông càng thêm hung ác đòn hiểm cùng những tiếng mắng ác độc của người phụ nữ.

Bàn tay to như quạt hương bồ của người đàn ông làm thân thể độn đau, năm tạng sáu phủ đều chấn động theo lực lượng kia. So với đau đớn, ngôn ngữ ngoan độc của người phụ nữ càng làm cho tinh thần hắn đã chịu đánh sâu vào. Hình như hắn sắp bị bán cho đội khất cái, đánh gãy tay chân, bị trở thành công cụ ăn xin.

Đau thương, tuyệt vọng, thống khổ. Quanh mình biến thành một mảnh bóng tối, dường như vực sâu sâu không thấy đáy muốn cắn nuốt hắn. Bi thương tận tim làm hắn rốt cuộc không thể ức chế nước mắt cuồn cuộn rơi xuống. Từng hàng nước mắt trong suốt kia như là bàn ủi bỏng ở trong lòng Tịch Vân Đình, làm hắn đau đớn đến gần như hít thở không thông.

Tức giận, đau lòng làm hắn không thể bình tĩnh, thân ảnh mở ảo một lần nữa ngưng kết, màu sắc rõ ràng đánh tan tối tăm. Người đàn ông hung thần ác sát cùng người phụ nữ đều bị tan rã như tao ngộ lửa lớn giá rét.

Thân hình cao lớn mạnh mẽ làm đứa bé co rúm lại thành một đoàn, Tịch Vân Đình cẩn thận duỗi hai tay, đem hắn ôm vào trong lòng ngực. Cứ việc này không phải hình tượng tú khí mi dài cùng mắt phượng hắn quen thuộc, vẫn là làm hắn rõ ràng biết đây là Tiêu đệ khi tuổi còn nhỏ. Tiêu đệ tuổi còn nhỏ đã có hoàn cảnh bi thảm như vậy làm hắn cảm thấy thương tiếc.

Lòng bàn tay ấm áp nâng gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn lên, sợi tóc hơi lạnh phất qua, Tịch Vân Đình khó có thể tự kiềm chế dùng đôi môi đi an ủi đối phương đau xót, sợ hãi. Đôi môi mềm nhẹ hôn lên nước mắt, khiến cho khói mù rút đi, độ ấm bay lên. Nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng thái độ che chở làm đứa bé sinh ra cảm giác an toàn. Không hề cuộn tròn thân thể, hắn ngồi ở khuỷu tay Tịch Vân Đình, đỡ bờ vai của hắn, hỏi một câu: "Đại ca ca, ngươi là ai?"

Thanh âm Tịch Vân Đình là ôn nhu xưa nay chưa từng có: "Tên của ta gọi là Tịch Vân Đình."

Tên mấu chốt xuất hiện, làm ý thức trong hiện tại bừng tỉnh. Đứa bé kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, không gian xung quanh lại phân tán làm nhạt.

Hình tượng đứa bé trong lòng ngực mơ hồ nhạt đi, Tịch Vân Đình lại không cảm thấy tiếc nuối. Hắn không có cách nào cứu vớt Trần Tiêu khi còn bé, cho dù chỉ là an ủi hắn trong ác mộng, hắn cũng cảm thấy đáng giá.

Tịch Vân Đình quay về mờ ảo, lại một lần kiên nhẫn chờ đợi.

Trần Tiêu bị kinh hách đã bình phục rất nhiều, lại như cũ bất an. Lần này xuất hiện thân hình trưởng thành rất nhiều, cỡ mười tuổi ở trong thư phòng có hương sắc cổ. Trên bàn sách gỗ đỏ to rộng bãi đầy gáy sách các khoa, thật dày bài thi xếp thành núi nhỏ. Đứa bé ngồi ở trên ghế dựa gỗ đỏ hơi lớn, mặt mang sầu lo cúi đầu học tập.

Sau khi hắn bị sư phụ Phương Cố nhận nuôi liền bắt đầu lịch học tập dày đặc như nhồi cho vịt ăn. Không có thời gian nghỉ ngơi cũng không có hoạt động giải trí, hằng ngày bị chương trình học khác nhau chiếm đến tràn đầy. Phương Cố đối hắn chờ mong cùng yêu cầu nghiêm khắc, làm hắn ngày ngày không chịu lơi lỏng, như là một cái dây cót vặn hết lốc, căng thẳng tới rồi cực hạn.

Hắn rất lo lắng mình không thể làm Phương Cố vừa lòng, chọc đến hắn không cao hứng, cảm thấy hắn không thể dạy. Đứa bé Trần Tiêu quý trọng sinh hoạt hiện tại được đến không dễ, không nghĩ lại lang bạt kỳ hồ. Cứ việc vất vả, lại cắn răng cố gắng hoàn thành.

Một chút xíu cảm xúc trong mộng đều có khả năng bị phóng lớn không giới hạn, lo lắng bị vứt bỏ bất an dày đặc như một tòa núi lớn đè ở trong lòng hắn.

Lúc này đây Tịch Vân Đình không có tùy tiện xuất hiện, hắn đầu tiên truyền ấm áp cho đứa bé Trần Tiêu, sau đó nhẹ nhàng gõ gõ kệ sách làm bằng gỗ. Đứa bé quay đầu, ấn tượng lúc trước khi được Tịch Vân Đình giải thoát ra khỏi ác mộng nổi lên tác dụng, hắn lộ ra một tươi cười vui mừng: "Là ngươi."

Tịch Vân Đình thấy thế đi đến bên người hắn, cúi đầu xem hắn: "Ngươi đang học tập cái gì?"

Trần Tiêu thu tươi cười, có chút buồn rầu nói: "Ta đang học ngữ văn, có rất nhiều chữ lạ không nhận biết." Hắn giơ sách vở trên tay lên, Tịch Vân Đình nhìn lướt qua, tuy rằng chỉ là nửa chữ một câu, lại vẫn cứ có thể nhìn ra được là loại chữ hoàn toàn xa lạ.

Phong cách ăn mặc, hình thức kiến trúc khác hẳn, hơn nữa hệ thống chữ viết không giống nhau. Làm Tịch Vân Đình rốt cuộc xác định, Trần Tiêu cũng không thuộc về thế giới tầng trời. Cứ việc trong lòng đã có điều dự cảm, hắn lại vẫn là bị chấn động sâu.

Thân hình vặn vẹo dao động, thiếu chút nữa bởi vì khϊếp sợ mà thoát khỏi giấc mộng do Trần Tiêu xây dựng. Hắn rốt cuộc tâm tính cứng cỏi, ý chí cao, ngạnh sinh sinh ổn định thân hình.

Trần Tiêu hoang mang lo lắng nhìn hắn hỏi: "Đại ca ca, ngươi làm sao vậy?"

Câu "Đại ca ca" còn mang theo tiếng trẻ con này mềm mại trái tim Tịch Vân Đình. Hơi hơi khom lưng, hắn giơ tay vuốt nhẹ đỉnh tóc đứa bé, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì."

Trần Tiêu bị động tác cùng thanh âm của hắn trấn an, đỉnh hắn lòng bàn tay, hắn ngưỡng đầu hỏi: "Đại ca ca, ngươi có thể dạy ta những chỗ ta không biết không?"

Dù Tịch Vân Đình lại học nhiều biết rộng, cũng không có cách nào lập tức biết rõ chữ viết hoàn toàn xa lạ. Hắn tránh nặng tìm nhẹ dẫn đường Trần Tiêu: "Không biết có thể trước buông, không bằng chúng ta đến xem mặt khác. Ngươi học qua thuật Phong Thủy sao?"

Suy nghĩ của Trần Tiêu bị Tịch Vân Đình kéo, tự động xây dựng ra những việc liên quan. Chồng sách dày đặc trong tầm tay đứa bé lặng yên biến hóa, thành một quyển sách có chút cũ kỹ.

Tịch Vân Đình lấy lại đây mở ra, bên trong là hàng chữ xa lạ rậm rạp. Trần Tiêu nhìn sách trên tay hắn nói: "Sư phụ nói phải học được đi, mới có thể chạy. Ta hiện tại còn đang đặt nền móng, cũng chỉ trước làm ta học thuộc một ít ca quyết."

Tịch Vân Đình gật đầu nói: "Sư phụ ngươi nói rất đúng." Dừng một chút, hắn lại hỏi, "Sư phụ ngươi hằng ngày đối với ngươi tốt sao?"

Trần Tiêu gật đầu thật mạnh: "Tốt! Nếu không phải sư phụ có lòng tốt nhận nuôi, ta hiện tại còn phải sống phiêu bạc lưu lạc đâu. Cho nên ta không thể làm hắn thất vọng, nhất định phải học tập cho thật tốt."

Nói hắn ưu sầu nhăn lông mày lại, "Gần nhất thân thể sư phụ không tốt, ta rất lo lắng hắn.."

Tịch Vân Đình nhớ lại phía trước nhìn đến người lớn tuổi mặt mày hồng hào kia, cũng không có cảm thấy thân thể hắn có chỗ nào không tốt. Trần Tiêu hơn hai mươi tuổi người này vẫn còn sống, cũng không biết trong lúc đã xảy ra biến cố gì.

Đại khái là lo lắng quá nặng, cảm xúc Trần Tiêu dần dần thấp xuống. Trong chớp mắt, cảnh tượng lại lần nữa biến ảo thành đen tối, Trần Tiêu mười tám, mười chín tuổi đã gần lớn lại vẻ mặt quyết tuyệt, hắn giống như đang đấu tranh với một cái thần vật dũng mãnh có thể so với hung thú. Cảnh tượng chiến đấu thay đổi thất thường, quỷ bí hung hiểm, Tịch Vân Đình căn bản là cắm tay vào không được.

Tuy rằng cuối cùng thành công chém gϊếŧ, Trần Tiêu lại cũng mình đầy thương tích. Đạt thành mong muốn, hắn cảm thấy vui sướиɠ phát ra từ tự đáy lòng, cảnh trong mơ lại một lần băng tản ra tới.

Đoạn ngắn lúc sau là mơ hồ, một chiếc xe con đem hắn đẩy mạnh vào trong một phòng, mọi người đem hắn xúm lại ở bên trong. Trần Tiêu trong chốc lát hôn mê, trong chốc lát tỉnh lại. Người bên người hắn tới tới lui lui, Tịch Vân Đình không biết bọn họ là ai, lại cảm thấy những người này hình như đang thi cứu Trần Tiêu.

Rét lạnh, yên tĩnh, trống không, thân thể Trần Tiêu trở nên hư ảo, ý thức dần dần trở nên loãng, rất có xu hướng một ngủ không tỉnh, không suy nghĩ không mộng. Tịch Vân Đình cả kinh, cảm giác này cùng người tu hành bế thành chết quan sắp sửa sinh cơ đoạn tuyệt dẫn đến cái chết thế nhưng giống nhau như đúc!

Cảm giác trầm trọng khi sắp chết quấn lên thân thể Tịch Vân Đình, đem hắn giam cầm đóng băng, chìm vào vực sâu không đáy. Ngay lúc Tịch Vân Đình đang nôn nóng vạn phần, trong bóng tối xa xăm không có cuối truyền đến một tiếng than nhẹ của sư phụ Trần Tiêu: "Đứa nhỏ ngốc.."