Quyển 1 - Chương 1: Bệnh vì yêu

“Đinh! Kiểm tra đo lường thấy nhiệm vụ đã thấy bại, chuẩn bị xuyên về một lần nữa.”

Ngôn Khê mở mắt, nóc giường, màn che quen thuộc trong căn phòng cổ kính làm cậu sửng sốt.

Cậu đảo mắt nhìn quanh một vòng phát hiện thời điểm hiện tại đang là giữa khuya, trong phòng không có ai khác ngoài cậu.

Ngôn Khê ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào ngọn nến đang cháy đỏ, biểu cảm có vẻ hoảng hốt.

Cậu không phải đã chết rồi sao? Làm sao lại ở nơi này?

Đột nhiên trong đầu thanh âm điện tử quen thuộc vang lên, “ Đinh! Đã thành công xuyên trở lại!”

Nhôn Khê bỗng nhiên hoàn hồn, mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui vẻ.

Thật dự đã sống lại sao? Cậu còn tưởng rằng nhiệm vụ của mình đã thất bại sẽ bị gϊếŧ chết.

Cái thiết lập này thật sự là tốt quá!

Cậu thật sự không muốn chết.

Ở thế giới hiện thực, cậu được sinh ra trong một gia đình có gia cảnh bình thường, cuộc sống vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.

Ai nào ngờ, vào năm cuối trung học một vụ tai nạn xe cộ đã lấy đi mạng sống của cha mẹ cậu, cũng chính vì vậy nên kết quả thi đại học của cậu không được tốt, chỉ có thể học ở một trường đại học hạng ba bình thường.

Nhưng cậu lại không được vận mệnh chiếu cố, năm 24 tuổi cậu được chuẩn đoán là mắc bệnh bạch cầu.

Ba tháng sau, dù có cố gắng cậu vẫn không thể chống chọi lại với căn bệnh ác tính này mà đã ra đi khi còn rất trẻ.

Cho nên, khi hệ thống đột ngột xuất hiện cho cậu một cơ hội trọng sinh. Cậu không do dự đồng ý cùng nó đi theo qua 3000 thế giới để làm nhiệm vụ.

Hệ thống nói nhiệm vụ của cậu rất đơn giản đó chính là nghịch tập chuyển mình thành nam chủ.

Chỉ là nó có dường như không đáng tin cậy cho lắm, sau khi truyền xong cốt truyện cho cậu, năng lượng không đủ duy trì nên đã tiến vào trạng thái ngủ đông.

Cho nên nhiệm vụ đầu tiên hoàn toàn phải tự dựa vào bản thân mà tìm kiếm.

———————

Đây là một cái thế giới cổ đại, thiên hạ chia làm ba phần phân biệt lần lượt là Đông Ly Quốc, Nam Nhạc Quốc và Phượng Dương Quốc.

Nam chính Tiêu Cảnh Văn chính là cửu hoàng tử không được sủng ái nhất của Đông Ly Quốc.

Nữ chính Mộ Dung Tinh - người xuyên qua tài mạo song toàn, là thứ nữ của thừa tướng Đông Ly Quốc.

Còn lại nguyên chủ Sở Ngôn Khê là thứ tử của Binh Bộ thượng thư tại Đông Ly Quốc, trong cốt truyện, hắn chính là một cái nam phụ thâm tình.

Sau khi cậu xuyên qua, trải qua thời gian phân tích cảm thấy chỉ cần mình cùng nữ chủ ở bên nhau thì cậu sẽ trở thành nam chủ a. Dù sao cốt truyện nguyên bản cũng chính là một cuốn tiểu thuyết lấy nữ chính làm trung tâm, nam chủ là ai không quan trọng, cái quan trọng ai sẽ là nữ chủ.

Chính vì thế, để có thể nghịch tập trở thành nam chủ, cậu từng bước lên kế hoạch tiếp cận, đầu tiên là ở Quốc Tự Giám mọi lúc mọi nơi đều tập trung tiếp cận nam chủ, trở thành huynh đệ tốt với nam chủ , theo sau đó lại thông qua nam nữ chủ đi đến những nơi mà cốt truyện lôi kéo gặp gỡ nhau mạnh mẽ, ở trước mặt nữ chủ tạo cảm giác tồn tại, sau đó thành công cướp đi nữ chủ, đánh bại nam chủ.

Ngay khi nghĩ rằng kế hoạch chuyển mình thành nam chủ của mình đã thành công thì, nam chủ lại luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát, đã vậy còn muốn kéo cậu chôn cùng.

Lúc ấy cậu thật sự rất sợ hãi, cho rằng nhiệm vụ thất bại sẽ bị hệ thống trực tiếp gϊếŧ chết.

Chính là không nghĩ tới chính là, còn có thể sống lại thêm lần nữa.

Thật tốt quá, hừ hừ, lúc này đây cậu lười đi xoát độ tồn tại với nam chủ, trực tiếp tới cửa muốn lấy nữ chủ là vợ, cứ việc cưới trước yêu sau!

Ngôn Khê nghĩ thầm trong lòng, hưng phấn không thôi.

Bấc giác cậu cảm thấy chính mình lại thông minh hơn một chút rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui đây quả là kế hoạch hay.

Với suy nghĩ này trong đầu, Ngôn Khê không chút chậm trễ, quyết định lập tức thực hiện, nhưng mới vừa giật giật tay chân liền phát hiện toàn thân không còn sức lực, cả người nóng rực trầm trọng, đầu óc cũng có chút choáng váng không khác gì phế nhân.

Cảm giác này…, Ngôn Khê lập tức nghĩ ngay đến lần đầu tiên làm nhiệm vụ, năm thứ hai xuyên qua đến thế giới này, vào tháng chạp mùa đông giá rét, nữ chủ bị nữ phụ ác độc đẩy rơi vào hồ, ngay lúc đó cậu một lòng chỉ muốn xoát đầy hảo cảm của nữ chủ, quên đi chính mình lại không biết bơi, cậu lao xuống hồ nước lạnh thấu xương, không nghĩ tới nữ chủ còn chưa cứu được ngược lại làm cho bản thân thiếu chút nữa là chết thẳng cẳng, may mắn tuy khung cảnh hỗn loạn nhưng có một người đã nhảy xuống cứu được tất cả.

Quả thật, sau chuyện xém chết đuối lần này cậu đã sốt cao ước chừng ba ngày ba đêm, từ nay về sau xuất hiện căn bệnh sợ lạnh, vừa đến mùa đông đã sợ lạnh muốn chết.

Tính toán thời gian, cậu hẳn là đã bị đưa tới lần bị rơi xuống nước trước đó mà không phải làm lại từ đầu.

Ngôn Khê nghĩ đến đây, đầu càng lúc càng đau.

Vậy! Lúc này anh và nam chủ đã trở thành anh em tốt của nhau rồi phải không? Hẳn là đã cùng nữ chủ thấy mặt qua vài lần.

Bỏ đi, mặc kệ, dù thế nào đi nữa cậu nhất định phải cầu hôn được nữ chủ!

Nhưng vào lúc này, kẽo kẹt một tiếng, cửa sổ bị ai đó mở ra, một trận gió lạnh thổi qua làm cho toàn bộ ánh tến trong phòng tắt ngấm.

Ngay sau đó chính là âm thanh cọ xát của quần áo.

Có người đột nhập phòng cậu!!!

Chuông cảnh báo trong lòng Ngôn Khê vang ầm lên, cậu nhắm mắt lại giả bộ ngủ, tay phải nắm chặt chăn bông, tay trái sờ hướng thanh chuỷ thủ được đặt bên thành giường.

Đối phương lúc này đã ngồi ở mép giường của cậu, cả người khí lạnh lan ra khắp nơi.

Người nọ nương nhờ ánh nến mỏng manh trên hành lang, gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

Ngôn Khê cảm giác được ánh mắt của người nọ như một con rắn độc, mười phần nhớp nháp, cảm giác muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống.

Ngôn Khê âm thầm nuốt nước miếng, tim đậm như sấm, thôi xong rồi, nhìn tư thế này của đối phương võ công khẳng định rất cao, cậu chẳng qua cũng chỉ là một tên thư sinh, học được mấy môn võ mèo cào, hoàn toàn không có khả năng đánh lại.

Trong bóng tối, dường như nhận ra được điều gì đó, hắn thấp giọng cười khẽ, tay mắt nhanh nhẹn bắt lấy bàn tay đang cầm vào thanh chuỷ thủ của cậu, dùng sức kéo mạnh cả người Ngôn Khê vào trong l*иg ngực mình, bá đạo cường thế mà ôm chặt lấy cậu, dùng thanh âm trầm khàn nói: “Ngôn Khê, ngươi vì sao không thể ngoan một chút, thân ái?”

Nghe thấy thanh âm vô cùng quen thuộc, thân thể cậu cứng đờ , cả người đều choáng váng.

Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!!!!

Vì sao lại là nam chủ?!!!

Nam chủ nói lời này là có ý gì?

Còn nữa, tư thế hiện tại của bọn họ có gì đó không đúng?!!

Không được sợ, dù thế nào cũng không được sợ, bọn họ hiện tại còn chưa có xé rách da mặt đâu, vẫn còn là huynh đệ tốt của nhau, hẳn là nam chủ sẽ không cùng cậu đồng quy vu tận!

Ngôn Khê vừa nghĩ vừa tự tẩy não chính mình, một lúc sau mới bình tĩnh lại, làm dáng vẻ mờ mịt tỉnh giấc có chút khó khăn mà mở miệng, “Điện hạ? Như thế nào là người?”

Cậu lúc này nóng sốt như thiêu đốt, thân thể suy yếu vô lực, giọng nói phát ra lại mềm như bông, nghe đến tâm can đều mềm nhũn.

Tiêu Cảnh Văn động tác cứng đờ, ánh mắt tối đi vài phần, hầu kết động nhẹ, hắn giơ tay xoa nhẹ hai cái trên gương mặt nóng bỏng, hạ thấp giọng nói: “Ngôn Khê………”

Gọi một tiếng Ngôn Khê nhẹ nhàng, âm cuối lại còn cố tình kéo dài ra. Trong giọng nói dường như đang chất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Ngôn Khê nghe không hiểu, chỉ là cảm thấy hắn đang run rẩy, tựa hồ đang phải chịu áp lực đau khổ nào đó.

“Ân?” Người trong l*иg ngực phát ra âm thang nghi hoặc: “Điện hạ, người làm sao vậy? Có phải có người nào đó trong cung lại khi dễ người?”

Tiêu Cảnh Văn mạnh mẽ đè nén đau đớn trong lòng, có chút rầu rĩ lên tiếng: “Không có”.

“Vậy là tốt rồi, khụ..khụ……” Ngôn Khê ho khan, cố gắng dùng sức đẩy hắn ra sau đó ngồi lại trên giường, thở dốc nói: “Điện hạ mau nhanh chóng hồi cung, không nên để người khác có cơ hội bắt lấy điểm yếu của người, thần chỉ cần nghĩ ngơi vài hôm là sẽ tốt lên, điện hạ không cần quá lo lắng cho thần.”

Cảm thấy thất bại trong lòng, Tiêu Cảnh Văn thần kinh lập tức căng cứng, cơn lo lắng kẹt ở cổ lại đập lên trong lòng, hắn mím môi mỏng, nỗ lực khắc chế cảm xúc muốn ôm người lại lần nữa của mình.

Không được, không thể xúc động, Ngôn Khê hiện tại chưa có cùng Mộ Dung quen biết, Y cũng chưa biết tình cảm của chính mình, nếu để bị lộ một cách tuỳ tiện thì Y sẽ đem hắn càng đẩy càng xa.

Trời cao đã cho hắn một cơ hội sống lại duy nhất trên đời, tất nhiên hắn hi vọng chính mình có thể bù đắp lại những tiếc nuối đã qua.

Lúc này đây, hắn muốn tỉ mỉ lên kế hoạch, từng bước từng bước khiến Y rơi vào lưới tình mà hắn đã bày ra, hoàn toàn đem Mộ Dung Tinh đá ra ngoài.

Sở Ngôn Khê chỉ có thể cùng Tiêu Cảnh Văn là hắn ở bên nhau! Tốt nhất là can tâm tình nguyện, nếu như không được……..

Tiêu Cảnh Văn nhắm mắt, khi hắn mở mắt ra lần nữa, đáy mắt hắn tối sầm , nếu như không được, hắn cũng chỉ có thể vì Y mà chế tạo một cái l*иg giam bằng tơ vàng không thể chạy thoát.

Hắn muốn cho Y đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn cũng không thể rời xa chính mình.