Quyển 1 - Chương 3: Bệnh vì yêu

Bên ngoài phòng chính rơi rất nhiều bông tuyết to, càng làm cho tuyết đọng trên mặt đất ngày càng sâu

Âm thanh dẫm chân lên mặt tuyết một lúc một gần.

Một tên chạy vặt mặc quần áo thật dày, trên lưng còn có một chiếc áo choàng bông màu lục hướng tiểu viện của Ngôn Khê đi tới.

Cùng lúc đó Ngôn Khê nữa nằm trên ghế quý phi, ôm trong tay lò sưởi nhỏ đọc sách.

Bên cạnh người hầu thân cận đang đứng lặng lẽ.

Nghe được bên ngoài có âm thanh dẫm lên tuyết cậu liền ngồi dậy.

Cốc cốc ----

"Nhị công tử, ma ma hầu trầu thân cận của Mộ Dung tiểu thư cầu kiến ngài."

"Cho nàng vào." Quả nhiên, rất giống kiếp trước, nữ chủ cũng cho người tới cảm tạ mình.

Tuy rằng.... hắn không giúp đỡ được bao nhiêu, khụ...... lại còn gây thêm phiền phức....

Nhưng đây cũng là một phần tâm ý.

"Vâng". Gã sai vặt đẩy cửa ra, một trận gió lạnh liền thổi vào phòng.

Ma ma hầu trầu thấy thế vội vàng đóng cửa lại, hành lễ: "Gặp qua Sở nhị công tử, sau khi tiểu thư nhà ta tỉnh lại, nghe nói công tử vì cứu nàng mà rơi vào trong nước sốt cao, thấy thẹn trong lòng, lại càng cảm kích, lệnh cho nô tỳ đem những thứ này đưa tận tay cho công tử, đây là một chút lòng thành, mong công tử không cần ghét bỏ."

Nói xong nàng đem mấy cái hộp dâng lên, người hầu bên cạnh vội vàng bước lên chắn trước mặt cậu.

Ma ma mỉm cười: "Công tử nếu không ngại có thể mở ra nhìn thử, xem có thích hay không."

Người hầu bên cạnh mở ra liền thấy, tổ yến nhân sâm loại tốt nhất, đi kèm theo đó là một ít điểm tâm cùng vài khối đường mía.

Ma ma cười nói: "Tiểu thư nhà ta nghe nói công tử sợ đắng, mấy ngày gần đây đều phải uống thuốc, cho nên liền mang những món này đến tặng người, đặc biệt những món điểm tâm cùng đường mía là do đích thân tiểu thư của ta xuống bếp làm."

Mắt Ngôn Khê hơi cong cong, mỉm cười, "Đa tạ tiểu thư nhà ngươi, ta thực sự rất thích, chỉ là ta cũng có một số món đồ muốn tặng cho Mộ Dung tiểu thư, còn phải phiền ma ma thay ta đưa nàng."

Ma ma vừa nghe cậu muốn đưa cái gì đó cho Mộ Dung Tinh, hai mắt sáng lên vội vàng nói: "Nô tỳ thay mặt tiểu thư cảm tạ công tử."

Ma ma cầm đồ lên sau đó vội vàng rời đi.

Ngôn Khê nhìn điểm tâm ngọt ngào cùng với vài viên đường trước mặt, bụng nhỏ réo ầm lên, không đợi nổi mà ăn mấy viên, sung sướиɠ tràn ra khắp người.

Không hổ là nữ chủ xuyên qua, làm điểm tâm ngọt so với nơi này ăn ngon hơn nhiều, kết hợp với công thức hiện đại, ăn ngọt mà không ngấy, mùi hương thoang thoảng khắp miệng, làm người ta quên đi phiền muộn.

Đáng tiếc.... Khổng thể ăn hết ngay được, nếu ăn hết rồi lại không còn để ăn tiếp.

Ngôn Khê lưu luyến không rời mà bỏ lại vào hộp, nói với người hầu đang đứng kế bên: "Lá Liễu, đem cái này cất cho kỹ, đừng để ta thấy, ngày mai ta sẽ ăn tiếp, nhớ kĩ, không được để chuột ăn mất."

Lá Liễu cầm lên cẩn thận, "Nô tài đã rõ."

Ngôn Khê hướng ánh mắt trông mong nhìn hắn cất đi, tham ăn mà liếʍ liếʍ môi.

Ai~~ Là một tên tham ăn đồ ngọt , lại không thể ăn nhiều, chuyện này thật sự không thể nào chịu được a.

Mới năm trước vì bản thân ăn quá nhiều đồ ngọt trong nhiều ngày dẫn tới sâu răng, mặt lại sưng đau, hoàn toàn không có cách nào gặp người khác.

Ngôn Khê nẳm ở trên ghế, bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh, hắt xì vài cái lại tiếp tục quay sang đọc sách.

Cậu không biết những việc này bị một người đang âm thầm theo dõi trong góc tối thấy, sau đó hắn lại bay nhanh về báo lại cho chủ tử của mình.

Lại qua một giờ sau, phụ thân cùng đại ca Ngôn Khê sau khi giải quyết ổn thỏa sự vụ trong triều, vội vội vàng vàng chạy gấp về nhà hướng cậu hỏi han ân cần.

Ngôn phụ vừa rời khỏi, đại ca cậu liền lấy một cái đùi gà đầy đủ hương vị từ trong l*иg ngực ra.

Ngôn Khê hai mắt tỏa ra ánh sáng, "Đùi gà, đại ca vẫn là ca hiểu ta nhất!"

Vừa định duỗi tay chụp lấy, đại ca cậu liền lau sạch tay cậu, cảnh cáo nói; "Đại phu nói đệ không được ăn đồ có vị mặn, cái này là của ta."

"........." Khóe miệng Ngôn Khê giựt giựt, "Vậy ca lấy ra đây làm gì?"

Ngôn đại ca nhướng mày, cười đê tiện, trước mặt cậu bắt đầu gặm cắn, "A, ta chỉ là nhớ tới năm trước, khi ta bị thương, có ai đó cũng làm như vậy với ta."

"..........."

"Được lắm." Ngôn Khê trừng mắt liếc hắn một cái, "Huynh quả thật là ca ca thân ái của ta."

Ngôn đại ca vui vẻ ăn xong, lau sạch tay, giả ngây giả dại mà an ủi cậu, "Ngoan nha, qua mấy ngày nữa là đệ có thể ăn thịt rồi."

"Ai~~ thật là buồn rầu, đệ nói xem hôm nay ta nên ăn sườn heo chua ngọt hay là ăn gà ăn mày đây?" Ngôn đại ca hai tay chắp sau lưng, không nhanh không chậm mà đi ra cửa, làm bộ dáng đau khổ buồn rầu.

Ngôn Khê nghe vậy, tức giận phình má như con cá nóc.

Tới giờ cơm chiều, Khôn Khê nhìn một bàn đồ ăn chỉ toàn rau xanh với cháo trắng, vẻ mặt đen lại, "Ta muốn thịt!!!!! Ta muốn ăn thịt các người có hiểu không????"

Lá Liễu rụt rụt cổ: "Lão gia cùng đại công tử nói ngài hiện tại thân thể yếu nhược, không thể ăn thịt."

Ngôn Khê tức giận mà nuốt liền mấy muỗng cháo, thật sự là không ăn được, giận dỗi bỏ lên giường đi ngủ sớm.

Ngủ ngủ, trong mơ cái gì cũng có.

Không nghĩ tới trong mơ thật đúng là cái gì cũng có, hương thơm của đùi gà, hương thơm của hồ lô ngào đường, còn có cả bánh phù dung!

Ngôn Khê liếʍ liếʍ môi, bắt đầu nuốt nước bọt, há ta miệng cắn một miếng, thật đúng là cắn được một miếng hồ lô ngào đường, cảm giác vô cùng chân thật khiến cậu trực tiếp từ trong mơ bật dậy.

"Điện, điện hạ?"

"Muốn ăn sao?" Hắn quơ quơ cái đùi gà trong tay, mỉm cười trầm ngâm hỏi.

Ngôn Khê chớp chớp mắt, nuốt miếng hồ lô trong miệng xuống, lăn người như một con cá chép , bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, "Muốn".

Tiêu Cảnh Văn có chút khó xử, "Nhưng mà đại phu nói ngươi không thể ăn thức ăn mặn, ăn vào không tốt cho thân thể."

Ngôn Khê vừa nghe, cả người đều héo đi, buồn bả ỉu xìu, bĩu môi, "Vậy điện hạ lấy ra đây làm gì, người không phải cũng muốn ăn trước mặt ta, tạo thù hận sao?"

Tiêu Cảnh Văn hất cằm, tiến về phía trước, đem khoảng cách hai người kéo gần lại chỉ chừa một chút, ngay sau đó lặng lẽ mà nhìn cậu cười, "Không, ta chính là muốn đem cho ngươi ăn, nhưng có một điều kiện."

Bị hơi thở nóng rực của hắn phun lên mặt, thân thể Ngôn Khê cứng đờ, không ngừng vội vàng ngửa đầu ra sau, "Điều, điều kiện gì?"

"Khi không có ai hãy gọi tên ta." Tiêu Cảnh Văn gắt gao nhì chằm chằm cậu.

"Chỉ cái này thôi sao?" Ngôn Khê sửng sốt, chỉ đơn giản như vậy?

"Ừ, chỉ cái này." Tiêu Cảnh văn cong cong môi, đưa đùi gà tới môi cậu, dụ hoặc nói: "Chỉ cần ngươi kêu tên ta mọt tiếng, ta liền cho ngươi."

Ngôn Khê nhìn chằm chằm đùi gà, nuốt nước miếng, chỉ là một cái xưng hô mà thôi, đùi không thể không ăn!

"Tiêu Cảnh Văn." Ngôn Khê nói xong còn chưa sờ được vào tờ giấy bọc gà thì đã bị một nam nhân giơ cao lên.

Ngôn Khê trợn mắt há mồm, "Điện hạ, người chơi xấu!"

Tiêu Cảnh Văn nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta chưa vừa lòng, ngươi gọi tên ta chưa đủ chân thành, ngươi như nào lại đọc cả tên lẫn họ, thật xa lạ."

Ngôn Khê gãi gãi đầu, "Vậy Cảnh hi?"

Tiêu Cảnh Văn vẫn lắc đầu, "Không được, mắt ngươi không có nhìn ta, không có giao lưu tình cảm, giọng diệu quá cứng ngắc."

"......." Đâu ra nhiều cái cần chú ý vậy?

"Ngôn Khê."

"A?" Ngôn Khê ngước mắt lên, liền phát hiện thấy Tiêu Cảnh Văn liếc mắt đưa tình mà nhìn chằm chằm cậu, mặt mỉm cười, con ngươi màu đen thâm thúy lạ thường, "Ngôn Khê, ta muốn ngươi gọi tên ta giống như ta gọi tên ngươi, ngươi hiểu không?"

Đầu óc Ngôn Khê ong một tiếng, gương mặt có chút cứng lại, đột nhiên hoảng hốt kêu lên, "Ta biết rồi, đã biết."

"Phải không? Gọi thử một tiếng cho ta nghe xem." Tiêu Cảnh Văn đem biểu tình của cậu nhìn hết vào mắt, tình cảm vui sướиɠ trong lòng bộ lộ ra ngoài.

Ngôn Khê định thần lại, học lại điệu bộ của hắn vừa nãy, nhìn vào mắt Tiêu Cảnh Văn, mười phần biệt nữu mà hô lên: "Cảnh hi, ta đói bụng, cho ta ăn hết có được không?"

Nhưng bởi vì không được tự nhiên khi nói những lời này, giọng điệu vô tình mang theo một chút hương vị làm nũng,

Tiêu Cảnh Văn tim đập lỡ một nhịp, nhìn bộ dáng vô cùng đáng thương của cậu, cảm giác có chút lâng lâng, "Được, được cho ngươi hết."

"Thật sao? Vậy ta đây không khách khí nha!" Ngôn Khê bất chấp cái gọi là lễ nghi, nhanh tay chụp lấy đùi gà, gấp không chờ nổi mà gặm ăn, "Ưm ưʍ....a........ Ăn ngon, quá hạnh phúc rồi, ta rốt cuộc cũng được ăn thịt, cảm tạ điện hạ."

Tiêu Cảnh Văn nhướng mày: "Hửm?"

"Là Cảnh hi, ta nhất thời kích động quên mất." Ngôn Khê miệng đầy thịt, má phình phình, "Nhưng mà, đại phu dặn dò thì làm sao bây giờ?"

Tiêu Cảnh Văn khẽ nhếch môi, đưa khăn cho cậu, "Không cần lo lắng, trong gia vị ta có bỏ thêm thuốc, có ăn thêm hai cái cũng không vấn đề gì."

"Thật sao?" Ngôn Khê hai mắt sáng rực nhìn hắn, "Ngươi còn nữa không? Ta muốn ăn thêm hai cái nữa, ta hôm nay trừ húp mấy muỗng cháo, cái gì cũng đều chưa ăn."

Nói xong câu cuối, cậu có chút ủy khuất.

Thật ra thân thể hiện tại khá tốt, kiếp trước bởi vì khí lạnh vào người, thân thể quá mức suy yếu, trời vừa lạnh liền đổ bệnh chỉ có thể uống thuốc, một khi bệnh chính là kéo dài hơn nữa tháng, cực kì khó chịu.