Chương 43: Tìm gặp lại cô

Sáng hôm sau, Huỳnh Thanh Tuấn nhận được một cuộc gọi gấp gáp từ Rosie, nghe xong điện thoại, anh liền cầm áo khoác mau chóng rời khỏi biệt thự, trên mặt đều là một vẻ đầy âm u khó đoán.

Chưa đầy nửa tiếng, xe Roll Royce của anh đã có mặt ở đại học X, thu hút không ít ánh nhìn hiếu kỳ của sinh viên. Huỳnh Thanh Tuấn đứng ở trước cửa phòng y tế của trường đại học X, một lúc sau, một bóng người mặc áo blouse trắng mới chầm chậm bước ra ngoài, không hề có vẻ gì là ngạc nhiên khi nhìn thấy anh cả.

Trần Thiên Tân nhìn vị khách không mời, chỉ hững hờ hỏi:

“Tổng giám đốc Huỳnh Thị có chuyện gì muốn gặp tôi sao?”

Huỳnh Thanh Tuấn thầm đánh giá thầy giáo Trần này, anh ta bề ngoài thì có vẻ không có gì đáng đe dọa, nhưng ẩn bên trong sự điềm đạm kia, có thể nhìn ra anh ta là một người sâu sắc và kín kẽ.

Anh đáp: “Tôi muốn gặp Triệu Diệp Nhi!”

Trần Thiên Tân không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ cười nhạt:

“Tại sao anh nghĩ cô bé đó lại ở chỗ của tôi chứ?”

“Nếu cô ấy thực sự ở đây, tự khắc sẽ có người nói với tôi…”, Huỳnh Thanh Tuấn âm trầm nói, “Phiền anh nói với cô ấy, cô ấy trốn tôi đủ rồi, cũng nên lộ diện đi!”

Trần Thiên Tân nghe xong, chỉ lắc đầu nói: “Tôi không có tư cách và thẩm quyền để bắt ép cô bé lộ diện hay không lộ diện, phiền Tổng giám đốc Huỳnh đi chỗ khác để tìm cho…”

Huỳnh Thanh Tuấn hai mắt xám xịt nhìn Trần Thiên Tân, nhưng anh ta vẫn như cũ, trước sau chỉ coi anh giống như không khí hư vô.

“Thầy Trần, tôi biết mối quan hệ của Thầy và Triệu Diệp Nhi rất thân thiết, nhưng đây không phải là lúc để thầy che giấu cô ấy đâu, tôi thực sự có chuyện muốn nói với Diệp Nhi!”

Trần Thiên Tân hai tay đút vào túi quần, nhàn nhạt đáp:

“Nếu Triệu Diệp Nhi muốn gặp anh, sẽ tự xuất đầu lộ diện thôi… Tổng giám đốc Huỳnh à, anh không cần phải làm khó một người vô danh tiểu tốt như tôi đâu!”

Trần Thiên Tân nói xong, muốn quay người bỏ đi, nhưng không ngờ Huỳnh Thanh Tuấn không hề bỏ cuộc, thân ảnh cao lớn đột ngột chắn trước đường đi của anh. Hai người đàn ông nhìn nhau, mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai người chưa đầy hai mét, nhưng không khí đều đã bị bao vây bởi sự giằng co lạnh lẽo.

“Tôi nói, muốn gặp Triệu Diệp Nhi…”, Huỳnh Thanh Tuấn âm u lặp lại yêu cầu của mình, “Anh đừng khiến tôi phải dùng biện pháp mạnh, thầy giáo Trần!”

Trần Thiên Tân không có gì là sợ hãi, vẫn một vẻ dửng dưng đáp:

“Rốt cuộc, anh cũng chỉ có thể biết dùng cách đe dọa người khác thôi sao, Huỳnh tổng? Chỉ là, loại người như tôi không có gì để mất cả, cho nên anh có uy hϊếp tôi thêm một chút, cũng không khiến cho tôi có thể yêu cầu Triệu Diệp Nhi ra gặp anh đâu!”

“Anh!”, Huỳnh Thanh Tuấn bị mấy lời của Trần Thiên Tân khıêυ khí©h, anh nắm chặt cổ áo của thầy Trần, bàn tay nắm lại đưa lên cao giáng xuống một cú đấm.

Trần Thiên Tân bị đánh ngã về phía sau, chỉ là cười mỉa mai một cái, chậm rãi chống tay đứng dậy, lau đi vết máu trên khóe môi.

Một giọng nói cứng rắn bất thình lình vang lên:

“Huỳnh Thanh Tuấn, đủ rồi đó, anh còn định làm loạn đến khi nào nữa hả?”

Triệu Diệp Nhi đứng ở trước cửa phòng y tế, mau chóng bước xuống, đến trước mặt của thầy Trần, nhìn thấy vết máu trên môi của anh, liền vô cùng tức giận, quát vào mặt Huỳnh Thanh Tuấn:



“Anh điên rồi có đúng không hả? Tại sao anh đánh thầy ấy?”

Mới không gặp cô vài ngày, Huỳnh Thanh Tuấn cảm giác hình như cô đã có chút gầy đi, trong lòng không khỏi xót xa.

“Cuối cùng em cũng chịu xuất hiện rồi, Triệu Diệp Nhi…”, anh nói.

Triệu Diệp Nhi trên mặt toàn là ghét bỏ, cô không thèm nhìn anh, chỉ hướng về phía trước mà đáp:

“Tôi không chịu xuất hiện, chỉ sợ anh lật cả thành phố này lên để tìm tôi cho kỳ được, có đúng không?”

Huỳnh Thanh Tuấn thở ra một hơi, đối với sự căm ghét của Triệu Diệp Nhi, chỉ thản nhiên nói:

“Đúng vậy, nếu thực sự em quyết không chịu gặp tôi, tôi cũng chỉ còn mỗi cách đó mà thôi!”

“Anh!”, Triệu Diệp Nhi nhìn người đàn ông quá quắt này, không nhịn được mà nặng lời, “Rốt cuộc anh muốn cái gì ở tôi hả Huỳnh Thanh Tuấn?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi chưa có chán em…”

Huỳnh Thanh Tuấn vừa nói, vừa cầm lấy tay của Triệu Diệp Nhi siết chặt, “Cho nên em cũng đừng nghĩ đến chuyện muốn rời bỏ tôi nhanh như vậy?”

Triệu Diệp Nhi hai mắt đều hiện rõ vẻ sững sờ, cô giằng tay mình ra khỏi tay anh, tức giận kêu lên:

“Đừng hòng nghĩ rằng sẽ tôi tiếp tục mối quan hệ với anh! Tôi đã chịu hết nổi sự ích kỷ của anh rồi, Huỳnh Thanh Tuấn ạ, thật sự không thể chịu nổi nữa! Anh buông tha cho tôi đi!”

Một lời này nói ra, đều là sự tức giận bộc phát của Triệu Diệp Nhi, cô hận thù nhìn anh, muốn một mực quay lưng quay đi.

Nhưng đột nhiên, cả thân hình cô bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại, cô giật mình quay đầu, một nụ hôn bá đạo đã áp lên môi cô.

Triệu Diệp Nhi vừa tức vừa ngượng, chỉ muốn đẩy tên ngang ngược này ra khỏi người cô, nhưng anh không có dấu hiệu gì là sẽ bỏ cô ra, còn càng ngày càng siết chặt môi và lưỡi của cô một cách điên cuồng.

Đến khi cô không thể thở nổi nữa, giọng nói của Huỳnh Thanh Tuấn mới thâm trầm vang lên:

“Triệu Diệp Nhi, em nghĩ em chỉ cần quay lưng bỏ đi như vậy, em nghĩ tôi sẽ buông tha cho em hay sao? Em tự tin đến vậy à?”

Triệu Diệp Nhi thở hổn hển, cắn môi, trừng trừng nhìn Huỳnh Thanh Tuấn.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó Triệu Diệp Nhi? Cuộc chơi này, em không có quyền rời đi mà không có sự cho phép của tôi!”

Huỳnh Thanh Tuấn nói xong lời này, liền nhấc bổng cả người Triệu Diệp Nhi lên, sải bước về phía trước, có thể gọi là bắt cóc cô công khai giữa bàn dân thiên hạ.

Triệu Diệp Nhi vùng vẫy, muốn thoát ra, nhưng Huỳnh Thanh Tuấn lại một lần nữa đe dọa:

“Nếu em còn chống cự, tôi sẽ đốt cả ngôi trường đại học X này cho em xem!”



Triệu Diệp Nhi hai mắt đỏ hoe, trong lòng đều là tức tối, không thể không hận bản thân mình tại sao ban đầu lại dây dưa với một tên đàn ông cố chấp ngang ngược như vậy, để bây giờ bị hắn không ngừng trêu đùa như vậy.

***

Biệt thự Huỳnh Thị xuất hiện lộng lẫy trước mắt, Triệu Diệp Nhi ngồi yên trong xe, cảm xúc rối loạn trong đầu không ngừng làm cho cô choáng váng, ngôi biệt thự xa hoa như vậy, nhưng tại sao cô lại có cảm giác ngột ngạt quá.

Huỳnh Thanh Tuấn xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa cho cô, nhưng anh chưa kịp hành động, thì Triệu Diệp Nhi đã tự đẩy cửa xuống, trên mặt toàn là bất mãn, kéo va li xình xịch tiến vào.

“Diệp Nhi!”, anh gọi cô một tiếng.

Triệu Diệp Nhi không đáp, chỉ dừng lại bước chân của mình.

“Chúng ta có thể trở về giống như trước đây không?”, Huỳnh Thanh Tuấn hạ giọng, nói một câu đầy ẩn ý.

Triệu Diệp Nhi suy nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn là không đáp, tiếp tục kéo va li trở vào nhà.

Cô bước vào căn phòng ngủ của hai người, thật ra cũng gần như đã là của riêng cô, nhìn ngắm xung quanh, mọi vật vẫn ngăn nắp như vậy, cảm giác có chút quen thuộc lạ thường. Không được, không được mềm lòng, Triệu Diệp Nhi lắc đầu nghĩ, rốt cuộc cô cũng sẽ sớm rời khỏi nơi này mà thôi.

Cửa phòng bị gõ mấy cái, Triệu Diệp Nhi giật mình, quay người mở cửa, phát hiện là quản gia Huỳnh đang trước mặt mình. Bà nhỏ nhẹ mời cô xuống dùng cơm tối, Triệu Diệp Nhi cũng không làm khó bà ấy, phút chốc đã tiến xuống phòng ăn quen thuộc của Huỳnh gia.

Trên bàn ăn, đều là những món ăn mà cô thích, chỉ là cô không biết, Huỳnh Thanh Tuấn đã dùng hết tâm huyết của mình để tự chuẩn bị cả bàn ăn này.

Chỉ là, một cái liếc mắt, Triệu Diệp Nhi cũng không dành cho anh, chỉ im lặng ăn phần cơm của mình.

Huỳnh Thanh Tuấn nhìn vẻ mặt của cô lạnh lùng như vậy, cuối cùng quyết định, lấy ra từ túi áo một tờ giấy, đẩy ra trước mặt cô.

Trên đó ghi mấy chữ đỏ chói “Quyết định công nhận sinh viên đạt chuẩn tốt nghiệp của trường đại học X”, phía dưới, đầu danh sách chính là tên của Phạm Thái Thiên, điều này có nghĩa là Phạm Thái Thiên đã được xét tốt nghiệp sớm hai tháng.

Triệu Diệp Nhi không hiểu ý của Huỳnh Thanh Tuấn là gì, chỉ đầy sững sờ nhìn anh.

Huỳnh Thanh Tuấn đằng hắng một tiếng, chỉ lạnh nhạt đáp:

“Coi như đây là chút lòng thành hối lỗi của tôi, mất công em lại xem tôi là kẻ ngang ngược không biết điều…”

Triệu Diệp Nhi lảng tránh ánh mắt của anh, nhìn tờ giấy trên bàn, thì ra anh đã nhúng tay vào kết quả này, cô suy nghĩ một chút, mới khẽ nói ba tiếng: “Cảm ơn anh!”

Huỳnh Thanh Tuấn có chút ngại ngùng nói:

“Thật ra tôi cũng không phải là loại người đáng sợ như em nghĩ, chỉ là có những lúc, tôi thật sự không thể kiềm chế bản thân mình… cho nên… xin lỗi em, Diệp Nhi!”

Triệu Diệp Nhi nhìn vào mắt anh đầy ngạc nhiên, còn tưởng bản thân đã nghe lầm, thì ra người như anh, cũng biết xin lỗi người khác. Cô thản nhiên đáp:

“Thật ra, trong một mối quan hệ, chúng ta chỉ cần tin tưởng nhau một chút, thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, còn nếu đã không tin tưởng nhau, thì cũng không nên cố chấp bên nhau làm gì, đạo lý đó, mong anh hiểu cho, Huỳnh tổng!”

Huỳnh Thanh Tuấn nghe câu nói của cô, khẽ gật đầu cười một cái, sau đó mới có thể thả lỏng, cầm chén cơm lên để ăn. Anh vẫn tưởng, lời xin lỗi khó nói biết bao nhiêu, không ngờ bây giờ, nói ra rồi mới cảm thấy thì ra nó có thể cứu vãn rất nhiều chuyện.