Quyển 2 - Chương 13-1: Hình bóng trong tim (1)

Tầm nhìn nhập nhòe mờ ảo, tất cả hình ảnh như đang chìm trong sóng nước, ảo ảnh dập dềnh. Cảnh vật trước mắt méo mó đung đưa, nam tử với bộ quần áo xộc xệch ôm cánh tay đang rỉ máu, cười gằn tiến lên từng bước.

Nụ cười kia quỷ mị như yêu vật, u ám da^ʍ tà, khuôn mặt méo mó, mắt trừng

to, miệng rộng đen ngòm phô hàm răng trắng nhọn bén loáng.

Mạnh Phù Dao hít vào một hơi thật sâu, nàng vung tay rút ra kim châm, đột ngột đâm vào phía sau ót hắn.

Hắn ta nghiêng đầu né tránh, kinh ngạc thốt lên: “Ngươi còn có thể cử động

sao?” rồi không chút chần chừ bước nhanh đến bên cạnh, nhanh chóng túm

lấy Mạnh Phù Dao, nhấc nàng lên đi một đoạn chui vào bên trong tiểu

viện. Hắn giơ chân đá lên bức tường trước mặt, lập tức vách tường di

chuyển ầm ầm, sau đó bế Mạnh Phù Dao vào trong gian phòng tối om.

Thần trí Mạnh Phù Dao hơi phiêu lãng, nhưng kì lạ là nàng không bị hôn mê mà còn mang máng ngửi được mùi thuốc thoang thoảng, hương thuốc thơm mát

như một thanh kiếm bén nhọn đâm xuyên vào tận đại não. Ý thức nàng như

ánh sáng đom đóm lập lòe bay tứ tán, vòng vèo rồi lại tựu trung ở một

chỗ. Giống như xây cất một tòa tháp, xây thành từng khối cố định rồi từ

từ nối kết thành một tòa kiến trúc theo như bản vẽ.

Đột nhiên

nàng nghe được tiếng xé rách vải, trước ngực liền có cảm giác lạnh lẽo,

một bàn tay nóng hổi mang theo mùi máu tanh chạm vào da thịt, khiến

người nàng run lên.

Nam tử này chính là kẻ đã hai lần giao đấu

với Mạnh Phù Dao và bị nàng làm cho bị thương, cũng chính là Tổng quản

Đức Vương phủ, thuộc hạ thân tín nhất của Đức vương. Hắn ta bị thương do trúng kế của Mạnh Phù Dao, lại để vuột mất người nên cảm thấy vô cùng

mất mặt. Nếu không có người an bài kế sách thì Mạnh Phù Dao đã cao bay

xa chạy, vì thế hắn ôm một bụng lửa giận bừng bừng, muốn lăng nhục nữ

nhân không biết sống chết là gì này trước khi gϊếŧ chết để hả lòng hả

dạ.

Một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm cảnh xuân trước mặt,

hắn không ngờ Mạnh Phù Dao lại là một nữ nhân xinh đẹp đến vậy. Khi lớp

ngụy trang được lau sạch liền hiện ra một dung nhan kiều diễm, này là

đôi bờ mi dài khe khẽ chớp, này là đôi môi đỏ mọng như hoa lựu. Ánh mắt

hắn từ từ trượt xuống...da thịt thiếu nữ trước mắt còn trắng sáng hơn cả tuyết, trắng trong ca quý vô ngần, dùng ánh mắt cũng có thể cảm nhận

được sự mềm mại cùng hương thơm trinh nữ. Cánh tay dính máu đỏ tươi đang đặt trên làn da trắng ngần, tôn lên vẻ đẹp mong manh yếu ớt đến đau

lòng, tựa như chiếc lá đỏ lìa cành khẽ khàng đậu xuống, lại tựa như lời

thỉnh cầu đấng quân vương xin hãy thương hại thôi đừng chà đạp nữa.

Lời thỉnh cầu thầm lặng này lại khơi mào thú tính và ham muốn du͙© vọиɠ điên cuồng của nam tử, hắn gầm nhẹ, vung chưởng dập tắt nến, hổn hển cởi

quần.

Gian phòng đột nhiên trở nên âm u, càng khiến không gian

trở nên nhỏ hẹp tù túng hơn thêm, không biết người nào đó ở phía bên

ngoài đã đốt lên một ngọn đèn, sắc màu tím nhạt, nhưng chỉ là một chấm

sáng nhỏ nơi xa xa, lọt qua khe hở trên vách tường rọi vào bên trong

phòng.

Mạnh Phù Dao đột nhiên chấn động.

Không gian chật

chội...Ánh tím lọt qua khe hở...cảnh tượng như lạ như quen, hình như

trước kia nàng đã nhìn thấy từ lâu lắm rồi...

“Á.”

Đầu

nàng như bị một thanh kiếm sắc bổ xuống mạnh mẽ, cơn đau dữ dội tức thì

che mờ toàn bộ ý thức, tầm nhìn như lớp lớp sóng xô, một số sự việc đã

qua rất lâu ẩn sâu trong chiều sâu ký ức, không muốn mở ra, bỗng nhiên

bị bong ra từng mảng, một số hình ảnh cứ lởn vởn trong đầu...không gian

nhỏ hẹp...một chiếc đèn l*иg ánh tím treo phía đằng xa...khuôn mặt háo

sắc đang hả hê cười của nam tử trung niên trước mặt...giơ cánh tay gân

guốc muốn chạm vào cơ thể nàng...

Ác mộng xưa lại hiện lên, đánh

thức ký ức đã bị ngủ vùi, ký ức rời rạc tụ lại trong tích tắc, sự tức

giận bị dồn nén bấy lâu như một ngọn lửa cháy bùng lên. Chân khí từ đan

điền đột nhiên lan tỏa bừng bừng khắp toàn thân, như muốn xé toạc l*иg

ngực nàng để trào ra, tựa như thủy triều hung hãn sắp phá vỡ đê!

Mạnh Phù Dao đột nhiên nhảy bật dậy, hơi ngửa đầu, miệng phun trào máu tươi

như mưa rơi xuống, vấy dính khắp đầu và thân nam tử nọ.

Hắn giật

mình chồm dậy, cấp tốc kéo quần thụt lùi về phía sau, kinh hãi nhìn Mạnh Phù Dao. Không hiểu tại sao mình đã dùng “Xích hồn châm” đâm vào nàng

ta, mà nữ nhân này lại có thể thoát khỏi sự kiềm chế và khôi phục lại

bình thường?

Mạnh Phù Dao nhảy bật lên, máu phun xối xả, sự tức

giận của nàng như một ngọn lửa hừng hực dấy lên đốt sáng muôn dặm hồng

trang. Nàng cúi xuống nhìn ngực mình, thình lình quay đầu, bước đến gần

người nọ.

Ánh mắt nàng vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng, giống như hoa

mạn châu sa xinh đẹp bị đốt trong lửa đỏ, tản ra sát khí và tử khí chốn

âm phủ. Lại tựa như một sợi xích sắt, chỉ trong tích tắc đã trói chặt

linh hồn của đối phương, rồi dùng lửa địa ngục thiêu đốt hắn ta thành

tro bụi trong nháy mắt!

Nam tử kia bị ánh mắt như thế nhìn chòng chọc, sau lưng túa ra mồ hôi lạnh ngắt, bất giác giơ tay rút kiếm, lui liền ba bước.

Bản thân hắn ta cũng không biết vì sao mình lại thụt lùi, rành rành võ công thiếu nữ này chưa thể uy hϊếp được hắn ta, nhưng mà ánh mắt của nàng ta giờ phút này đây vô cùng đáng sợ. Từ lúc hắn chào đời cho đến nay chưa

từng thấy qua, chỉ một ánh mắt thôi mà có thể gϊếŧ được người!

À…không, hắn đã thấy qua một lần rồi, nhiều năm trước đây, khi Thái tử điện hạ

vẫn còn là một thiếu niên, sau khi nghe được tin tức, ánh mắt ngài ấy

lúc đó cũng giống như ánh mắt của thiếu nữ kia lúc này, khiến cho chân

hắn ta run rẩy…

Đã nhiều năm trôi qua, ánh mắt như thế lại xuất

hiện trên một người khác, lại một lần nữa hắn thấy được ánh mắt tràn đầy sát khí và u ám tột cùng!

Lần này hắn ta không dám sử dụng ám

khí, chỉ đành giơ kiếm ngang mặt, vừa xuất ra chiêu thức đầu tiên thì

nhìn thấy phía đối diện, Mạnh Phù Dao với mái tóc đen rối tung tức giận

lao tới nhanh như một con hổ.

Khi nàng ta phóng tới thì chân khí

toàn thân được phát tán ra khắp nơi, khiến cho bàn ghế trong phòng đều

bị lật ngược, mành treo tung bay, tiếng đĩa sứ vỡ vụn kèm theo tiếng gãy đứt đoạn của ngọn nến vang lên, mành treo thình lình rũ xuống trong

bóng tối đen ngòm. Mạnh Phù Dao tựa như một đám mây đen bay tới, thuận

tay nhấc chiếc ghế lên đập mạnh vào đầu hắn!

Hắn ta nhất thời hoa mắt choáng váng --- công lực nàng ta sao đột nhiên lại mạnh mẽ như vậy? Cú đánh này như có sức mạnh long trời lở đất.

Có điều, hắn là

người đứng đầu thị vệ Vương phủ, thụ hưởng bổng lộc của một quan tứ

phẩm, sao lại có thể lâm trận lùi bước, sao lại có thể sợ hãi một thiếu

nữ đang sôi sục lửa giận chứ?

Trường kiếm cuồn cuộn như tạo ra

cơn bình địa ba đào (1), dựng thẳng lên thành một bức tường nước cao

trong suốt sừng sững trước mặt, tiếng xé rách “Xoẹt” rất nhỏ vang lên,

nước từ trên bức tường trong suốt rắn chắc như thủy tinh kia bắn ra hóa

thành ám khí sắc nhọn, nhắm thẳng tới vị trí tim trên cơ thể trắng ngần

của Mạnh Phù Dao.

(1) Bình địa ba đào: Sóng to san bằng tất cả.

Những tia nước tựa như ám khí sắc nhọn bao phủ xung quanh, nhưng nàng chỉ hét to một tiếng:

“Phá!”

Mạnh Phù Dao vung tay lên, một luồng ánh sáng xanh xuất hiện, chỉ trong phút chốc cánh tay nàng như hóa thành ngọc bích, ánh sáng màu ngọc bích lan

tỏa khắp xung quanh, cứng cáp mạnh mẽ, kiên cố không thể nào phá vỡ

được.

“Phá Cửu Tiêu!” Tầng thứ năm “Quang Minh!”

Ngày

thường Mạnh Phù Dao không thể thể hiện thực lực vốn có của mình, ngày

hôm nay bị kích động mạnh, cuối cùng nàng cũng liều mình sử dụng hết võ

công trong người, cánh tay của nàng như có một sức mạnh vô địch, liên

tiếp xé rách bức tường trong suốt cứng rắn như thủy tinh kia, đâm thẳng

vào yết hầu của hắn ta.

Hắn quát khẽ, thế kiếm che ngang thân

người, lại bất thình lình thay đổi, vẽ ra muôn vàn kiếm ảnh chằng chịt

như tơ kén đày đặc quấn quanh người Mạnh Phù Dao.

Hai người loạn

chiến trong không gian chật chội tối đen, không có tiếng va chạm leng

keng của kiếm, không có tiếng vỡ vụn của bàn ghế bể nát, ngay cả tiếng

quát khẽ ban đầu cũng chẳng nghe thấy được. Chỉ nhìn thấy mờ mờ hai bóng người bay lên bay xuống và tiếng gió vun vυ"t do di chuyển với tốc độ

quá nhanh, xen lẫn mùi mồ hôi cùng máu tươi tanh nồng.

Đây là một cuộc chiến gay go, bóng dáng mảnh khảnh mỗi khi bị tấn công thì lập tức trả đũa, đầu óc Mạnh Phù Dao bị chuyện xưa bức bách trở nên trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ trong đầu là: Gϊếŧ nó đi! Gϊếŧ chết ký ức đáng sợ

đó đi!

Ba mươi chiêu…một trăm chiêu…ba trăm chiêu!

Trán nam tử đó đẫm mồ hôi, ánh sáng phản chiếu lên bóng loáng.

Ả này điên rồi!

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy kiểu đánh nhau như thế này, chưa bao giờ nhìn thấy người nào liều mạng như vậy.

Từ lúc bắt đầu giao đấu đến lúc này đây, nàng đã để lại trên mình hắn bảy

vết thương đầy máu, hắn cũng tặng nàng ít nhất mười hai nhát kiếm.

Hắn đã được tôi luyện từ nhỏ nên gân cốt vô cùng cứng cáp, tuổi tác cũng

lớn hơn Mạnh Phù Dao nhiều, nhưng vết thương trên người không khiến động tác của hắn chậm hơn chút nào. Mà khi kiếm hắn chỉ khẽ sượt trên da mặt Mạnh Phù Dao, thì lập tức người nàng chảy máu.

Bởi vì như vậy

nên hắn càng đánh càng hăng, hắn biết rõ từng vị trí trên cơ thể con

người có thể chịu đựng đau đớn đến đâu, nên ra tay trên những vị trí mà

khi bị thương con người cảm hấy đau đớn nhất. Nếu người bình thường bị

trúng những chiêu kiếm ác độc như vậy đã buông kiếm đầu hàng, cạn kiệt

sức chiến đấu. Nhưng hắn không ngờ tới, thiếu nữ gầy còm này lại có sức

chịu đựng quá mức dẻo dai như vậy.

Hắn nhìn thấy thì vô cùng kinh hãi, bởi vì đối phương càng đánh càng hăng say, còn hắn càng đánh càng

yếu. Không phải hắn sợ mà vì hắn không còn đủ sức nữa, giờ phút này hắn

mới nhận ra, nàng ta chỉ giả vờ điên cuồng tấn công để khiến hắn tức

giận mà khí nộ tấn công. Nham hiểm hơn nữa là khiến chân khí hắn bị rối

loạn.

Nội lực hắn quá mạnh, lại đang lúc tức giận, hơn nữa trong

lòng còn có tà niệm nên dù là võ công chí dương hay chí âm đều rất dễ

dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, chân khí tự động tiêu tán. Cứ tiếp tục tấn công nhanh như thế này thì hắn ắt sẽ càng lúc càng yếu.

Nha đầu này

quả nhiên lợi hại, chỉ mới tiếp ám khí của hắn có một lần mà đã đoán

được nội công của hắn như thế nào rồi! Chuẩn bị sẵn sàng, tính kế từng

bước!

Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, khí thế dần dần lụi tắt, mà Mạnh Phù Dao lại đột nhiên mỉm cười lạnh lẽo.

Chút thương tích này đáng là gì chứ!

Nếu như một người từ lúc năm tuổi đã bắt đầu phải chịu đựng sự huấn luyện

bằng việc đánh đập liên tục, ở trong sơn cốc cùng cùng với thú dữ vật

lộn tranh giành sống chết, để tu luyện nội công tinh thuần đã ẩn mình bế quan trong địa đạo hàng tháng trời, đói đến nỗi ăn cả giun thì chút đau đớn này há có là gì?

Tâm pháp chí cao vô thượng, chỉ có khi đọ sức cùng cao thủ thì mới dễ dàng đột phá đến cảnh giới cao nhất.

Đây là cơ hội tốt, lấy máu của ta và kiếm của ngươi để luyện tăng thêm một tầng nữa!

Chiêu thứ năm trăm!

Mạnh Phù Dao toàn thân đẫm máu đột nhiên lao người vào trong, quét tay ngang một đường, dùng cánh tay của mình để cản đường kiếm hung bạo của đối

phương.

Trường kiếm đâm xuyên từ cuối khuỷu tay trồi ra ngoài,

kiếm phong xuyên qua xương cốt, phát ra âm thanh ken két đến ghê rợn

người.

Hắn không thể nào tránh né việc bị máu thịt bầy nhầy trên thanh kiếm bắn tung tóe lên khắp cả mình, khiến hắn kinh sợ.

Lợi dụng điều này, Mạnh Phù Dao liền không cho hắn cơ hội rút kiếm, nàng

đột nhiên bước ngang, thanh kiếm găm trong khuỷu tay xoay chuyển, trường kiếm được rút ra khỏi xương lập tức bị bẻ cong một trăm tám mươi độ,

“rắc rắc” một tiếng bỗng đứt kìa.

Kiếm gãy văng ra, máu tươi trên thân kiếm bắn tung tóe, Mạnh Phù Dao nhảy bật lên, ngửa đầu thét to.

Tiếng thét trong trẻo như phượng hót vang, xuyên mây bay thẳng lên chín

tầng trời cao, khiến ánh sáng màu ngọc bích tỏa xanh rực rỡ. Mạnh Phù

Dao giơ chân đá vào giữa không trung, đoạn kiếm gãy nhằm thẳng về phía

hạ thân của nam tử bay đến!

Kiếm quang lóe lên như ánh chớp, lập

tức đập vào đôi mắt đang hoảng sợ của đối phương, hắn ta cảm giác được ý đồ của Mạnh Phù Dao, thét lên hãi hùng, trốn chạy nhanh như hỏa tiễn.

Nhưng đã chậm một bước!

Đoạn kiếm sướt ngang qua hạ thân của nam tử, hắn ta dùng hết tất cả thực lực của mình để liều mạng xoay vòng giữa không trung, một tiếng “roẹt” vang lên khẽ khàng, máu tươi mảnh như một sợi chỉ nhỏ bắn ra, một thứ gì đó

cũng văng ra ngoài.

“Á”

Nam tử cắm mình xuống giữa không

trung, giãy giụa trên mặt đất như cá sắp chết, hắn run rẩy giơ tay che

đũng quần, lòng bàn tay toàn là máu tươi.

Mạnh Phù Dao chửi khẽ: “Mẹ nó, sao giống như cắt một quả trứng vậy!”

Nàng vung kiếm lên định chém tiếp một đao nữa, vừa bước lên thì cảm thấy đầu óc choáng váng, bước chân loạng choạng.

Cửa đột nhiên bị mở ra, Đức vương vội vàng bước vào, vừa nhìn thấy liền

giật mình thất sắc, phất tay áo chỉ vào Mạnh Phù Dao ra lệnh.

Bỗng từ nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng báo tin kéo dài.

“Thái tử giá đáo!”

Tiếng truyền báo kia rõ ràng là từ rất xa, nhưng tiếng bước chân thoăn thoắt

đã vẳng đến, vừa nghe liền nhận biết đó là những cao thủ, nhanh nhẹ đến

mức gần như chẳng phát ra âm thanh gì, chỉ tích tắc đã đến gần kề.

Mạnh Phù Dao lảo đảo quay đầu lại, lúc này toàn thân nàng đều là máu và mồ

hôi, sức tàn lực kiệt như sắp sửa ngã xuống. Chất độc đã thấm sâu khiến

thần trí nàng mơ hồ, nàng mang máng nghe được hai chữ sau cùng. Nàng cảm giác mình không thể nào chống cự nổi nữa, cũng nghe ra được tiếng bước

chân của cao thủ đang đến gần, thậm chí là có rất nhiều người đang bủa

vây.

Mạnh Phù Dao dậm mạnh chân, hít một hơi, chạy vọt lên đá văng cửa mật thất, chuồn ra từ cửa sổ.

Vừa khéo khi bóng nàng vừa mất hút thì cửa mật thất lại bị mở ra, ánh sáng mặt trời từ ngoài ùa vào, trời đã sáng rồi.

Cùng lúc này có hai hàng Cẩm Y Vệ tiến vào, khác với những thị vệ bình

thường, thần sắc họ trang nghiêm lạ lùng. Ánh mắt sắc bén như lông chim

cắt, khí thế tỏa sáng bừng bừng, vừa nhìn đã biết tất cả đều là cao thủ.

Trên người bọn họ đeo ngọc bài Như Ý màu xanh ngọc, trên đó có nạm vàng hai chữ “Thượng Dương”.

Cung Thượng Dương của Thái tử Vô Cực nắm giữ đội thị vệ danh chấn thiên hạ: “Thượng Dương kị”.

Những việc bình thường này không cần đến họ dù chỉ một người, nhưng hôm nay

vừa xuất hiện đã là một đội, chỉ mới đến đã bắt những hộ vệ của Vương

phủ đứng sang một bên, canh giữ họ chặt chẽ. Số còn lại nhanh chóng tiến vào mật thất, dàn hàng đứng bên cạnh cửa, đồng loạt khom người.

Đêm qua tuyết rơi đầy trời, vì vậy mà mới canh tư sắc trời đã sáng choang,

cành quỳnh cây ngọc trong đình viện trắng tinh khôi, tô điểm những đóa

hồng mai đỏ như máu.

Trong hàng hộ vệ nghiêm trang dưới trời

tuyết trắng, xuất hiện một bóng người cao thon, bước chân nhìn như chậm

rãi nhưng thoắt cái đã đến trước mặt. Trường bào màu tím thêu hình rồng

bằng chỉ bạc khẽ phất phơ, bên ngoài khoác một chiếc áo lông cáo trắng

ngần hơn cả tuyết. Đai lưng màu ngọc bích ấm áp nhẹ nhàng, sắc xanh dịu

dàng, khiến bầu trời đầy tuyết như hé lộ mầm xuân.

Chàng trai vừa đến đó, mặc dù chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, nhưng vẫn thấy được

làn da như ngọc sáng, tóc đen như gỗ mun. Thấp thoáng dưới chiếc áo lông lóng lánh sáng ngời là đôi mắt thâm trầm sâu như biển, lúc sáng lúc

tối, người nhìn vào cảm thấy như mình bị thôi miên.

Khi chàng

trai vừa bước vào, những thị vệ Thượng Dương kị trang nghiêm, kiêu ngạo

lạnh lùng vốn chẳng coi ai ra gì kia lại cúi người thật sâu, cực kỳ tôn

kính.

Tuấn kiệt đương thời, dòng dõi hoàng tộc, người được nhân

dân trong nước kính yêu nhất. Mười lăm tuổi đã giám quốc phụ chính, đưa

nước Vô Cực trở thành quốc gia đại phú đại cường vang danh bảy nước,

khiến cho những người đứng đầu bảy nước không một ai dám phát lệnh tấn

công, Thái tử Vô Cực.

Trưởng Tôn Vô Cực.

Trong trời tuyết

trắng, Trưởng Tôn Thái tử tài hoa trác tuyệt, tao nhã thoát tục, thong

dong một đường bước thẳng vào trong, trên đường đi không để lại chút dấu vết gì.

Tuyết rơi suốt đêm qua khiến bậc thềm đá cực kì trơn

ướt, đội trưởng thị vệ tiến lên nghênh đón, Trưởng Tôn Vô Cực chẳng hề

khựng lại, một mạch bước thẳng vào trong.

Đội trưởng thị vệ đành

đứng im tại chỗ, hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn theo bóng dáng của Thái tử. Ông cảm thấy hôm nay Thái tử có chút gì đó bất thường, rõ ràng bước chân và thần sắc rất bình thản, nhưng ông đã theo hầu nhiều năm cảm

giác được hôm nay Thái tử hơi vội vã. Trong đôi mắt thâm sâu hun hút

không thể nhìn thấy gì hình như có chút nóng vội, thấp thoáng lo âu,

thậm chí còn có...chút giận dữ.

Ông vẫn còn đương đứng ngẫm nghĩ, Trưởng Tôn Vô Cực đã đứng trước cửa mật thất được mở sẵn.

Chàng đứng trước cửa, đôi bàn tay l*иg trong chiếc áo khoác lông cáo từ từ bỏ xuống, quét mắt nhìn một vòng, hít vào một hơi thật sâu.

Thị vệ càng cúi thấp đầu hơn nữa.

Bàn ghế trong phòng bừa bãi, mặt đất đầy vết máu, từng giọt tí tách rơi

xuống, trông rất rợn người, còn có một thứ gì đó nhỏ xíu nằm trong một

vũng máu to. Sắc mặt của tất cả mọi người khi nhận ra thứ gì đó đều chấn kinh, nhìn về phía nam tử đang bụm hạ thân lăn lộn đau đớn trên mặt

đất.

Đức vương tái xanh mặt, nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cực thần tốc tiến thẳng vào thì sắc mặt khẽ biến đổi nhanh chóng, liền đứng im bất

động.

Trưởng Tôn Vô Cực cũng chẳng buồn nhìn đến Đức vương, ánh

mắt liếc nhìn thứ gì đó trên mặt đất, đôi ngươi co rút lại, đột nhiên từ từ tiến lên trước một bước.

Một bước này khẽ khàng nhẹ nhàng,

nhưng cùng với nhịp bước chân đó, tất cả đồ vật trong phòng, bao gồm cả

chiếc bàn đá vô cùng rắn chắc và chiếc mành treo mỏng manh đều lặng lẽ

quỷ dị hóa thành bột mịn, bay lên cao rồi rơi lã chã xuống.

Các

hộ vệ kinh ngạc nhìn nhau, thì ra những đồ vật này vốn đã bị rạn nứt từ

lúc ban đầu, bây giờ chỉ vì bị một luồng khí tức tác động đã hóa thành

bụi phấn. Cho thấy mới vừa rồi trong căn phòng tối om này đã diễn ra một trận ác chiến kịch liệt đến dường nào, thế nên tất cả mọi vật đều bị

chấn động bởi kiếm khí, rồi bị chân khí kích động nên hóa vụn.

Trưởng Tôn Vô Cực chỉ nhìn chằm chằm vào vũng máu trên mặt đất, ánh mắt quét

lên người nam tử đó, liền khẳng định rằng, chỉ với vết thương trên người hắn ta thì không thể nào có nhiều máu như vậy được.

Ánh mắt

chàng biến ảo trong khoảnh khắc đó, hình như trong giây phút ấy có sóng

triều cuồn cuộn nổi lên trong đáy mắt, nhưng chỉ trong chớp mắt lại tan

biết.

Chàng phẩy tay, tất cả thị vệ đồng loạt lui ra lặng lẽ.

Cửa mật thất được đóng lại, tuyết quang sáng lòa lọt qua khe cửa rọi vào

bên trong, soi thấy thần sắc trong ánh mắt Thái tử biến ảo, như trên

trời cao mây mù đang vần vũ.

Sắc mặt Đức vương lúc này đã khôi phục bình thường, khẽ cúi thấp người xuống thi lễ: “Tham kiến điện hạ.”

Chàng chỉ phất tay, đưa lưng về phía tuyết quang, ánh mắt bình thản, khóe miệng nhàn nhạt ý cười nhưng lạnh lẽo khôn xiết.

Chàng vẫn chẳng màng đến Đức vương, bước về hướng nam tử đang nằm run rẩy.

Thần trí nam tử lúc này đã khôi phục, nằm bò trên mặt đất dập đầu lạy, nức nở nói: “Điện hạ...điện hạ...”

Y nằm trên nền đất đầy máu, ngửi được mùi máu tanh của y và cả của nữ tử

kia để lại, y lại nhớ tới nữ tử khí phách mạnh mẽ và ứng biến lanh lẹ ấy đã dùng đoạn kiếm dính đầy máu của mình để cắt đứt của quý, khiến cả

đời sau của y tuyệt tử tuyệt tôn.

Y vẫn nằm trên nền đất lạnh lẽo đầy máu, hơi thở run rẩy, cuộc đời y coi như kết thúc vào giây phút kia rồi, như pháo hoa dễ nguội mộng đẹp dễ vỡ, kết thúc bất ngờ chẳng lường trước được.

“Điện hạ...”

Vũng máu trước mặt phản chiếu

bóng hình lay động của chàng trai với trường bào lộng lẫy màu tím, vạt

áo tím ở ngay trước mặt y, y ngẩng đầu lên tìm kiếm sự thương xót của

người đương đứng trước mặt mình, hy vọng nhận được ánh mắt ôn hòa của

Thái tử điện hạ như những lần trước đây.

Y nhìn vào ánh mắt rất

quen thuộc, ánh mắt ấy vẫn mãi mãi như gió xuân, dù thâm trầm nhưng luôn nhàn nhạt ý cười. Nhưng mà giờ phút này đây, hắn cảm thấy ánh mắt ấy và thái độ người trước mặt mình vô cùng xa lạ. Tựa như rồng trên chín tầng trời lạnh lùng vọng nhìn xuống nhân gian, chăm chú nhìn kẻ phàm nhân

dám to gan xâm phạm vào lãnh địa bất khả xâm phạm của mình.

Xa xôi, bức bách, lạnh lẽo, u tối, ngập tràn sát khí.

Những lời y muốn nói ra chợt nát vụn nơi cổ họng, thân thể bất giác run rẩy.

Đức vương đột nhiên tiến lên một bước, đứng chắn trước người thuộc hạ thân tín nhất của mình.

Đức vương khiêm cung khom người, nhưng lại nhìn thẳng vào mắt Trưởng Tôn Vô Cực không chút nhượng bộ: “Điện hạ, việc này không dám kinh động đến

ngài...Trước hãy để cho vi thần đưa Tôn Thành đi trị thương.”

Hắn ngoắc tay gọi người đến, lại nghe thấy Trưởng Tôn Vô Cực lười nhác nói: “Có gì để chữa trị chứ?”

Đức vương ngẩn ra, bỗng nhiên quay đầu lại, đôi ngươi co rút, lạnh lùng

nói: “Điện hạ...Ngài chắc chắn nắm rõ tình hình tối nay sao? Có người

ngang nhiên xông vào Vương phủ ban đêm, không những gϊếŧ người mà còn

phá nổ Vương phủ, thậm chí trợ thủ đắc lực nhất của vi thần còn bị

thương nặng...”

Ánh mắt Trưởng Tôn Vô Cực rơi trên thứ gì đó đang nằm trên vũng máu, như cười như không.

“Nặng lắm sao, vết thương thật kỳ lạ.”

Đức vương hơi xấu hổ, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ, “Vi thần cho rằng,

việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng phái người truy bắt hung thủ to gan lớn mật kia...”