Chương 22: Cưỡng hôn

Hoàng Quân cắt đứt lời cô.

Phù Dung không vui, nhíu mày khó chịu, thật muốn đứng lên tiễn khách. Nhưng cô không thể làm thế, dù sao hắn cũng là bạn của anh Tư. Mà mai anh Tư và hắn cũng đã trở lên thành phố học rồi. Cho nên, Phù Dung dằn xuống cơn tức giận, cố gắng dịu giọng nói, nhưng nghe ra vẫn có một chút cay cú.

- Chuyện sau này để sau này rồi tính, dù sao hiện tại tôi cũng không nghĩ càng không muốn nghĩ.

Hoàng Quân ngẩng người, xem giọng điệu của Phù Dung thì đúng là cô không phải đang thẹn thùng. Cô đang rất nghiêm túc, hoàn toàn nghiêm túc. Chẳng lẽ cô lại không có chút rung động nào trước hắn sao? Trong khi hắn đã tỏ thành ý vô cùng tha thiết đến thế? Không lẽ cái thân thể này lại không có chút mị lực nào à, ngay cả một cô gái xấu xí cũng không cua được. Đây là thế nào chứ?

Hoàng Quân đã không ngần ngại mà nói với Hoàng Trí là hắn thích Phù Dung, muốn tỏ tình với cô. Hoàng Trí dĩ nhiên là vui như mở hội rồi. Phù Dung là em gái Hoàng Trí nha! Hoàng Quân lại là bạn thân anh. Thấy Hoàng Quân không e ngại vẽ ngoài của Phù Dung, còn thật lòng thích Phù Dung thì Hoàng Trí rất mừng. Không làm ông mai thật là uổng. Thế là, Hoàng Trí đã đưa Hoàng Quân đến nhà cô. Tìm cách để Hoàng Quân và cô có thời gian ở riêng bên nhau. Dễ cho Hoàng Quân có thể tỏ tình. Hoàng Trí nghĩ, Phù Dung nhất định sẽ không thể nào từ chối Hoàng Quân.

Nhưng anh tư Hoàng Trí đã sai rồi. Phù Dung chẳng những từ chối mà còn tỏ ra vô cùng chán ghét nữa. Bởi vì kiếp này, cô không muốn dính dấp vào hai anh em họ nữa. Họ là những người ở trên cao, cô không thể với tới được. Dù bây giờ cô không biết Hoàng Quân vì nguyên nhân gì lại tỏ tình với cô. Mà cho dù hiện tại Hoàng Quân có thật lòng thích cô đi nữa, nhưng sau này thì sao? Hắn ta đẹp trai như vậy, lại chịu lấy một cô vợ xấu sao? Hoặc giả liệu sẽ có bán cô cho tên biếи ŧɦái nào đó nữa đổi lấy địa vị danh vọng không? Cô vẫn không quên những gì Minh Khanh đã làm với cô đâu.

Trước thái độ từ chối thẳng thừng của Phù Dung, Hoàng Quân không những không cảm thấy thất vọng mà còn thấy vô cùng hứng thú.

Cô đã khơi dậy quyết tâm chinh phục của hắn. Hoàng Quân cũng là người rất cao ngạo, rất khó từ bỏ mục đích. Và cô bây giờ, đã trở thành mục đích của hắn rồi.

Hoàng Quân lại mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng nói.

- Không sao cả! Anh sẽ chờ đến lúc em nghĩ đến.

Phù Dung cười khẩy, quay mặt sang hướng khác không thèm đếm xỉa tới hắn.

Hắn giỏi thì cứ chờ đi, để cô xem chờ đến ngày mai hay ngày mốt đây?

Thế nhưng, lúc Phù Dung nở nụ cười khẩy đó, lại không hề để ý Hoàng Quân bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ.

Phù Dung cảm thấy không khí khá ngột ngạt, định đứng lên đi vào nhà. Nhưng vừa mới nhấc chân, thì đột nhiên, Phù Dung bị một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy. Khỏi hỏi cũng biết là Hoàng Quân chứ ai?

Phù Dung vừa bất ngờ vừa hoảng hốt, theo bản năng lập tức giãy giụa thật mạnh và la lên.

- A… buông,… ưm….

Nhưng chưa kịp phát ra tiếng kêu thì đã bị Hoàng Quân đè đầu ra hôn lên môi rồi.

Ầm…

Như có sét đánh đâu đây?

Mọi thứ xung quanh như dừng lại, thời gian như ngừng trôi. Nói chính xác hơn là Phù Dung đang bị đứng hình. Mọi giác quan trên cơ thể hầu như không còn bất kỳ cảm giác nào. Chỉ thấy trước mặt tối sầm, đầu óc thì trống rỗng. Cho đến khi chiếc lưỡi của hắn tấn công vào trong khoang miệng cuốn lấy chiếc lưới mềm mại của cô mà hút mạnh, Phù Dung mới chợt hoàn hồn vội đẩy mạnh Hoàng Quân ra.

Tuy nhiên, sức lực của Phù Dung lại quá yếu, dù có đẩy, có đánh, có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Hoàng Quân được. Mặc cho hắn tha hồ mà hôn, mà xâm chiếm, mà hút lấy mật ngọt trong miệng cô.

Hoàng Quân ban đầu cũng chỉ định hôn nhẹ, dọa cô sợ một chút, cho cô chừa cái thói cười khẩy đó thôi. Xưa nay hắn ghét nhất là người khác dùng thái độ đó với mình. Đó chính là khinh thường là mai mỉa, khinh thường hắn. Cô có thể không quan tâm hắn, không để ý đến hắn. Nhưng, cô tuyệt đối không được khinh thường. Đó là cô đang tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự tôn của hắn. Đó là cô là tự tìm đường chết.

Có lẽ do tính tình hắn như thế này, nên kiếp trước, Phù Dung mới nói hắn là biếи ŧɦái đi. Ừ! Mà hắn cũng đâu có chối.

Tuy nhiên, khi ôm Phù Dung vào lòng, chạm đến đôi môi mềm mại của cô thì Hoàng Quân lại không muốn buông ra. Muốn siết thật chặt cô vào lòng, làm sâu thêm nụ hôn đó. Thậm chí có ý nghĩ một phát nuốt cô vào bụng. Trên người cô thật thơm, có mùi hoa hồng nhàn nhạt, là mùi hương hắn thích nhất. Mà hơn nữa mùi hương này lại rất giống mùi hương trên người của người đó. Cô không chỉ giống người đó từ khuôn mặt đến cái tên, mà ngay cả hương thơm trên người cũng giống.

Dường như nhận ra được điều gì. Hoàng Quân chợt khựng lại. Nhưng đúng lúc này, cơn đau trên môi đã truyền đến.

Hắn, bị Phù Dung cắn.