Chương 1

Ta cùng điện hạ lưu đày ba ngàn dặm, sau khi trở về, ngài lại chê ta hèn mọn đáng khinh.

Ngày đó, ở trong điện Kim Loan bàn việc ban thưởng, ta chỉ xin ngài ấy một chuyện.

Điện hạ nghĩ ta sẽ xin ngài cho ta một danh phận.

Ta cúi đầu, dùng giọng nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Mong điện hạ ban hôn cho nô tỳ và Thẩm tướng quân."

Khóe mắt điện hạ như muốn nứt ra, lúc này ngài ấy mới hiểu.

Quãng đường lưu đày ba ngàn dặm ấy, từ đầu đến cuối, người ta yêu không phải là ngài.



Yến tiệc trong cung vui vẻ, không còn chỗ ngồi.

Ta là người duy nhất quỳ trong điện, bị Vệ phi làm nhục trước mặt mọi người.

Vệ phi ném ly rượu vào trán ta, không vui nói: "Hôm nay là buổi tiệc đầu tiên của điện hạ sau khi trở về, ai cho phép hạng người đê tiện như ngươi đến đây?"

Điện hạ không có chính phi, mọi người trong cung đều tôn kính vị trắc phi mới nạp của điện hạ là Vệ phi.

Ta không dám tránh, chỉ đành ép mình chịu trận, ta mím môi nói: "Một thị nữ bẩm báo nói điện hạ mời nô tỳ tới cung yến."

Vừa dứt lời, Vệ phi cười khẩy, mọi người cũng bật cười.

Ai mà chẳng biết ta bị lưu đày ba ngàn dặm với điện hạ, nhưng sau khi trở về, điện hạ không thèm nhìn mặt ta.

Chứ đừng nói là cho ta một danh phận.

Bởi vì ta vốn chỉ là thị nữ của Vệ gia, nhưng lúc điện hạ bị lưu đày, ta lại gả cho điện hạ thay cho Vệ phi vốn có hôn ước với ngài.

"Điện hạ bảo ngươi tới?" Vệ phi nhếch môi, không khỏi mỉa mai, "Điện hạ từng nói ngươi là nỗi nhục lớn nhất của ngài ấy."

Tôi cụp mắt, trên trán nhỏ xuống một giọt máu.

Thật lâu sau mới phun ra được hai chữ từ trong cổ họng: "Vậy sao?"

Trên đường điện hạ đi lưu đày cũng từng nói những lời như vậy, nhưng khi đó ngài ấy nói, A Phù, cô thật may mắn khi có ngươi.

Vệ phi không chịu thả ta đi, bắt ta quỳ gối ngoài điện.

Tiếng hát tiếng đàn trong điện vang lên chậm rãi, bên ngoài là bão táp mưa sa, cả người ta ướt đẫm.

Ta không danh không phận, cho dù là thứ nữ được ghi tên trong gia phả của Vệ gia thì xuất thân vẫn thấp hèn, không có ai muốn nói chuyện với ta.

Chỉ có duy nhất Thẩm tướng quân chịu nói chuyện với ta, nhưng chàng đã không còn nữa.

Bỗng nhiên có thái giám cất tiếng: "Thái tử điện hạ đến...."

Ta đang quỳ nên không cần phải đứng dậy. Ta tự biết điện hạ ghét bỏ thân phận thấp hèn của ta, còn có thêm quá khứ xấu hổ như vậy, ta không dám nhìn lung tung.

Nhưng ta thấy vạt áo màu đen cọ qua người ta, chạm vào chiếc váy màu xanh nhạt ướt đẫm của ta.