Chương 3

Chỉ cần là người phò tá điện hạ trong lúc ngài bị lưu đày thì sẽ được thưởng hậu hĩnh.

Hoàng thượng bệnh nặng đã lâu, mọi việc quan trọng đều giao cho Thái tử xử lý. Việc gia quan tiến tước, đất đai màu mỡ, vàng bác cháu cháu cũng chỉ là một câu nói của ngài.

Thái Tử ngồi trên đài cao với Vệ phi, uy nghi đến mức không thể nhìn thẳng.

Ta cụp mắt, chờ quan nghi lễ gọi đến tên của mình. Những người được ban thưởng phía trước đều được ban cho rất nhiều phú quý, làm người ta nghe mà hoảng.

Không biết qua bao lâu, giọng nói lanh lảnh của thái giám truyền đến: "Vệ Phù, bước lên...."

Tim ta đập loạn, bước lên quỳ xuống nền gạch trơn bóng.

Ta còn chưa nói gì thì Vệ phi đã lên tiếng, giọng nói mang theo ý cảnh cáo: "A Phù, người vốn chỉ là thị nữ của ta, may mắn được thế chỗ ta đi cùng điện hạ một khoảng thời gian, đó đã là phúc khí ông trời ban cho người rồi. Ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình, đừng mở tưởng những thứ không thuộc về ngươi."

Vừa nãy ta nghe thấy bọn họ xì xào.

Mặc dù mọi người mắng ta thấp hèn, nhưng cũng nghe nói ta từng cứu mạng của điện hạ, nên ai cũng nghĩ ta sẽ cầu xin vị trí Lương đệ cho mình.

(Lương đệ: phi tần của Thái tử.)

Thái giám thuật lại những gì ta từng cống hiến cho điện hạ:

"Đầu năm Thiên Nguyên thứ mười, thái tử trúng độc mù mắt, Vệ Phù làm gậy cho thái tử."

"Mùa xuân cùng năm, Vệ Phù thử độc cho Thái tử ở U Châu, suýt nữa mất mạng."

"Cuối mùa xuân, trên đường lưu đày thái tử bị thổ phỉ bao vây, Vệ Phù cắt máu đút cho Thái tử."

Từng câu rồi lại từng câu, xung quanh trở nên yên tĩnh, sắc mặt Vệ phi ngày càng khó coi.

Dần dần, ngay cả giọng của thái giám cũng run lên.

Thái tử ngắt lời, lạnh lùng hỏi: "Đủ rồi. Vệ Phù, ngươi muốn được thưởng gì?"

Giọng điệu nghe như ta muốn làm Thái tử phi cũng được vậy.

Điện hạ luôn cho rằng ta sẽ xin ngài một danh phận.

Cho dù quá khứ đó là sự sỉ nhục đối với ngài.

Ta hít sâu một hơi, cúi đầu hành lễ, giọng nói nhỏ nhẹ mà kiên định: "Cầu xin điện hạ ban hôn cho nô tì và Thẩm tướng quân."

Không cần Thái tử phi, không cần vàng bạc châu báu, ta muốn Thẩm tướng quân.

Xung quanh như bị sét đánh chúng! Ai nấy đều kinh ngạc không thôi.

Phía trên bỗng nhiên có tiếng loảng xoảng, ta ngẩng đầu, không ngờ điệu hạ lại tức giận đến mức bẻ gãy đầu rồng trên long ỷ.

Ta rút trong tay áo ra một tờ hôn thư cũ nát, nhìn thẳng vào điện hạ mà không lùi bước. Gương mặt ta đều là nước mắt, ta đập mạnh đầu xuống đất: