Chương 8

Điều này ngược lại khiến hắn tức giận. Lục Vi nhổ nước bọt lên mặt ta, trên mặt lộ vẻ đắc ý:

"Vệ Phù, vẻ mặt này của người rất giống người ta ghét nhất. Trước khi chết, hắn cũng nhìn ta như vậy. Ngươi biết hắn là ai không?"

Lục Vi mỉm cười: "Ngươi cũng đoán được mà đúng không. Chính là Thẩm Chiếu. Trước đây mọi người nói sao nhỉ, hắn là mây, đám người chúng ta là bùn, sau này thì sao, mây cũng bị chúng ta dẫm xuống bùn thôi."

Con cháu thế gia chia ra làm hai loại.

Một là giống như Thẩm Chiếu, là tướng quân trẻ tuổi, tiền đồ xán lạn.

Hai là giống như Lục Vi, lâm vào tửu sắc, bùn nhão không trét nổi tường.

Thẩm Chiếu chưa bao giờ bận tâm đến đám người Lục Vi này.

Lục Vi nhìn ta, ham muốn lại nổi lên.

Hắn vùi đầu vào cổ ta, một tay tìm đai lưng của ta, khoe khoang nói hàm hồ: "Kinh thành khen sống lưng Thẩm Chiếu rất thẳng, ở trên chiến trường chưa bao giờ biết lùi bước. Ngày đó lúc vây gϊếŧ hắn, ta tò mò rốt cuộc xương hắn có cứng như vậy thật không, dẫm thử một chút, cũng gãy mà thôi."

"Cuối cùng bọn ta vẫn chưa hả giận, bởi vì hắn không chịu khuất phục. Ta nói với hắn, nếu trước khi chết hắn chịu bò qua háng ta thì sau này ta sẽ không tìm A Phù gây chuyện nữa. Hắn ta làm thật, đúng là sung sướиɠ."

"Ngươi nói xem ngươi chọc giận Vệ Vãn làm gì? Nếu không nhờ muội ấy nhắc nhở, bọn ta sẽ không tìm được cơ hội vây gϊếŧ hắn trong lúc kinh thành đang bạo loạn. Lúc ấy ai cũng có thế gϊếŧ người bên tộc đằng ngoại của Thái Tử, cái chết của Thẩm Chiếu làm gì có ai để ý."

Nhìn đi, chỉ vì một lý do đơn giản, chỉ vì Vệ Vãn ghét ta, chỉ vì bọn Lục Vi ghét Thẩm Chiếu.

Mà tướng quân thiếu niên của ta đã chết.

Lục Vi không sợ mà nói chuyện này cho ta biết.

Bởi vì ta không có chỗ dựa.

Ta nhắm mắt lại: "Điện hạ có biết không?"

Lục Vi vội vã hôn ta, cười khinh miệt: "Điện hạ biết thì đã sao, chỉ là một Thẩm Chiếu đã chết, có đáng để hắn đặc tội với nhiều gia tộc như vậy không?"

Hắn chợt nhận ra ta đang rất bình tĩnh, đang tính ngẩng đầu lên.

Cây trâm trong tay ta đâm vào cổ hắn.

Ta nặng nề rút ra, một nửa chiếc trâm bị gãy bên trong, máu bắn tung tóe lên mặt ta.

Bình rơi trâm gãy.

Ta nghĩ, cứ gϊếŧ đi.

Lúc thái tử và Vệ phi đến, Lục Vi chỉ còn thoi thóp.

Cơ thể của cung nữ già đã hoàn toàn lạnh cóng.

Thật ra bà ấy có thể tránh được, chỉ cần giả vờ câm điếc, ngủ một giấc, mặc kệ ta là được rồi.

Nhưng bà quá tốt bụng.