Chương 2

Kỷ Đào Du tự biết thân thể mình như vậy, nên đã theo ông bà học chút y thuật, cũng tiết kiệm giùm cho cha mẹ được ít phiền phức.

Đáng tiếc trong nhà chỉ có một ca nhi là cậu, sinh cậu ra yếu ớt như vậy làm cho cha mẹ không những không có cảm giác liên lụy, ngược lại trong lòng họ càng thêm áy náy, càng lo lắng chăm sóc chu toàn cho cậu hơn.

Cha Kỷ là người có chút mưu kế, thế nên đã sớm đã tính toán cho ca nhi nhà mình, nhìn trúng tên nhóc của hộ nhà kia, lập tức đính hôn cho bọn trẻ.

Mấy năm nay ông giúp đỡ tên nhóc Vưu gia kia học hành khoa cử thật sự chưa từng uổng phí một phen tâm huyết, Nhị Lang Vưu gia tuổi còn trẻ mà đã trúng tú tài, năm nay lại đậu thi hương, tiền đồ xán lạn.

Trong nhà đều ngóng trông Vưu Nhị Lang sẽ được giải nhất cuộc thi hương lần này, sau đó thực hiện hôn sự, nửa đời sau của Đào Du cũng có nơi nương tựa rồi.

Thấy Đào Du không nói gì, ca nhi Dư gia giống như chắc chắn mà nói: “Cũng đúng ha, ngươi lớn lên đẹp như vậy, trong thành luôn có người nhà cao cửa rộng muốn cầu hôn ngươi.”

“Đào ca nhi nghe ai nói vậy?”

Những năm gần đây, trong thành đúng thật là có công tử ăn chơi trác táng hoặc lão phú thương thấy sắc nổi lòng tham muốn đưa Kỷ Đào Du đi, chẳng qua bọn họ đều không nghĩ cưới hỏi đón dâu đàng hoàng mà chỉ đơn giản là muốn bỏ giá cao mua “đồ chơi” thôi.

Cha mẹ cậu vô cùng kiêng dè những người này, đây cũng là chỗ đau của cậu, không biết ca nhi Dư gia này là nghĩ sao nói vậy hay là cố ý chế nhạo nữa.

Đang lúc Kỷ Đào Du muốn mượn câu hỏi để phản bác thì sau lưng vang lên tiếng vó ngựa sắt nặng nề.

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy trên con đường đất đỏ bằng phẳng có một con ngựa đen ánh mắt sáng ngời đang nện vó trên đường đi tới.

Con ngựa kia tuy đi chậm, thậm chí còn chưa hề chạy nhưng Kỷ Đào Du nhìn con vật cao lớn như vậy đi ngang qua, vẫn là theo bản năng lôi kéo ca nhi Dư gia lùi về sau mấy bước tránh đi một chút.

Ngựa đen có ngực rộng cổ thẳng, bộ lông óng mượt, dáng đi còn có một loại hoang dã chưa được thuần hóa quá mức.

Kỷ Đào Du không biết xem ngựa tốt hay xấu, chỉ biết con ngựa này còn đẹp hơn những con ngựa mà cậu từng thấy qua trước đây, thậm chí hơi thở hổn hển của nó cũng làm cậu rén hơn ngựa cậu đã gặp.

Trên đường cái rất nhiều người ăn mặc chỉnh tề nghe được náo động, không khỏi vươn cổ nhìn ngựa.

Đến gần cổng thành, trên đường có rất nhiều quý nhân đã va chạm xã hội nhiều, đều dừng lại xem ngựa, Kỷ Đào Du thấy vậy, đoán rằng đây nhất định là vật không tầm thường.

Không có gì ngạc nhiên khi ngay cả những người giàu có cũng xem hiếm lạ.

Phương Nam ít nuôi ngựa, vùng Tây Bắc thì thường xuyên xảy ra chiến tranh, phần lớn ngựa đều là vật tư cung cấp cho quân đội, phía Nam tất nhiên hiếm khi có được hàng tốt.

Có một con ngựa tốt như vậy, chưa bao giờ vào bảo khố cùng với chim thú quý hiếm mà lại đang đi trên đường, quả thực rất bắt mắt.

"Người đàn ông đó trông hung dữ quá.”

Kỷ Đào Du thấy ca nhi Dư gia bên cạnh bắt lấy cánh tay cậu trốn ra sau lưng cậu, thì thầm nói một câu.

Cậu quay đầu lại và đưa mắt nhìn theo con ngựa cao lớn.

Ngồi trên lưng ngựa đen, một người đàn ông mặc áo ngắn bằng vải lanh, trên vai có một mảnh vải trơn màu đen, không biết là do gió thổi sang một bên hay bị buộc tùy tiện, che đi hơn phân nửa thân trên, cả người toát ra khí chất vùng biên hoang mạc.

Cách ăn mặc của hắn không giống là người giàu có, quyền thế mà giống một người từ Bắc vào Nam hơn.

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn và tráng kiện, đôi chân kẹp vào bụng ngựa khá dài, dây cương lỏng lẻo được quấn giữa hai tay, như thể hắn đang điều khiển con ngựa không phải bằng dây cương mà bằng đôi chân của mình.

Một đôi tam bạch nhãn không có thần sắc nhìn thẳng phía trước, mang theo khí tức uy hϊếp áp bức khiến không ai dám nhìn hắn.

Đàn ông phương Nam tự hào mình có thân hình bảy thước là đủ, người này tuy ngồi trên lưng ngựa nhưng thân hình chắc chắn không dưới tám thước.

Kỷ Đào Du bởi vì thân thể không tốt nên không thường ra khỏi cửa, nên quen biết cũng không nhiều người cho lắm. Đây là lần đầu tiên cậu thấy được có người còn có cơ bắp và dáng đi oai vệ khí thế hơn đồ tể đi đường dạng chân chữ bát (八) ở trong thôn nhiều.