Chương 1-3:

Áo bông sao có thể so được với áo lông vũ giữ ấm đời sau, gió thổi qua là lạnh tê cả da đầu.

May mắn thay, vì bếp lò được nối với giường sưởi trong sương phòng, nên ít nhiều vẫn giữ được chút hơi ấm.

Tần Hạ dùng lửa bếp, thắp sáng nửa cây nến, giơ lên cao, quan sát xung quanh nhà bếp.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, hắn trực tiếp bỏ qua thùng gạo trống rỗng, ngay cả chuột cũng lười vào, kéo mở tủ gỗ cũ sát tường.

Trong này có lương thực dư thừa, nhưng số lượng ít đến đáng thương.

Chỉ có một bát bột mì trắng, nửa bao bột mì hỗn hợp và vài quả trứng, thứ duy nhất có thể liên quan đến rau, ngoài củ tỏi già treo trên tường, còn có một nắm rau khô bọc giấy dầu trong tủ này.

Tần Hạ nhìn kỹ dưới ánh nến, nhận ra đây hẳn là rau diếp phơi nắng, tức là cải trắng khô.

Nói gì thì nói, với số lương thực ít ỏi này, đúng là chỉ dủ cho hai bát mì.

Tần Hạ bất lực lắc đầu, tìm một chỗ đặt chân nến, lập tức bắt tay vào làm việc.

Bây giờ nhiệt độ hạ thấp, bột mì lên men chậm, dù để qua đêm cũng không bị chua.

Tần Hạ cân nhắc một chút về hàng dự trữ, dự định sẽ làm tất cả bột mì trắng thành mì sợi, hai người lớn ăn một bữa là đủ để no bụng.

Phần bột mì tạp còn lại cũng lấy ra một phần, nhào sẵn để đó, như vậy sáng mai có thể nướng vài cái bánh làm bữa sáng.

Sau khi đưa ra quyết định, Tần Hạ trước tiên đi lấy một thùng nước từ giếng trong sân vào bếp, rửa sạch rau khô rồi ngâm vào nước sạch.

Người thời này đều uống nước giếng, Tần Hạ dùng thìa bầu múc một ít đưa lên miệng nếm thử, hơi lạnh khiến răng môi muốn gào lên chửi bới, nhưng nếm kỹ lại có vị ngọt thanh, không bị chát, xem ra là một giếng nước ngọt, không nhiễm phèn.

Tuy nhiên dù sao cũng là nước chưa đun sôi, hắn không dám uống nhiều.

Cho muối và lượng nước thích hợp vào bột mì, nhào thành khối bột tròn vo bóng loáng, đậy bằng một miếng vải sạch, tạm thời để sang một bên cho bột nở.

Tần Hạ cúi người nhóm lửa bếp lớn hơn, đổ đầy nước vào nồi sắt lớn, dự định sẽ đun thêm nước nóng để dự phòng.

Trong lúc chờ nước sôi, hắn cũng không rảnh rỗi.

Nguyên chủ là một tên côn đồ độc thân, thỉnh thoảng vào bếp nấu một bát mì vón cục đã là đỉnh cao của nghệ thuật nấu ăn, đương nhiên không thể trông mong hắn dọn dẹp bếp sạch sẽ được.

Tần Hạ nhìn ngứa mắt chịu không nổi, tìm một miếng giẻ lau bắt đầu cẩn thận quét dọn.

Trong lúc đó, nước sôi một lần, Tần Hạ dùng nước nóng và chổi bếp cọ rửa nồi sắt lớn, đồng thời nhúng rửa tất cả bát, đũa, dụng cụ nhà bếp có thể tìm thấy.

Đợi đến khi nhà bếp được dọn dẹp sạch sẽ như mới, Tần Hạ vừa ra sức, càng đói lả hơn.

Hắn khẩn cấp ngó qua bột mì, thấy đã nở được kha khá, liền lấy bột mì ra, đặt lên thớt đã rắc sẵn một ít bột khô.

Cây cán bột vừa được rửa trong nước nóng vẫn còn hơi ấm, bột mì được cán thành bánh mỏng, sau khi gấp lại, tay cầm dao hạ xuống, trong nháy mắt bánh mì biến thành từng sợi trắng phau có độ rộng bằng nhau.

Dùng tay vò cho tơi, giũ giũ, mì sợi tươi đã hoàn thành.

Mì ngon cần có nước dùng ngon, trong nhà không có thịt, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho trứng.