Chương 15

" Ô, vậy là rất tốt rồi " Tiêu Minh Hàn thốt lên.

" Cậu đi được rồi đấy " Diệp Ngôn nói.

Tiêu Minh Hàn đen mặt, anh đành cầm thứ mình cần rời đi, người này thích thì gọi đến, thích thì đuổi đi.

Người điên!

Đợi Tiêu Minh Hàn rời đi, Diệp Ngôn cúi xuống nhìn Mạc Ân Nhi :" Cô định ngồi dưới đấy luôn à? ".

Mạc Ân Nhi lúc này vội chui ra, cuối cùng không cẩn thận đυ.ng vào bàn.

Bốp

Nghe tiếng cụng đầu rõ luôn.

Diệp Ngôn thở dài, đúng là con người hậu đậu hết sức.

Cô đưa tay kéo nàng ra, Mạc Ân Nhi ngồi bệch dưới sàn nhìn cô đang ngồi trên ghế.

" Cô chui vào đây làm gì? Việc gì phải tránh mặt? " Diệp Ngôn đứng dậy, cô ngồi thấp người xuống, đưa tay chỉnh lại tóc cho Mạc Ân Nhi.

Mạc Ân Nhi cắn môi dưới, bởi vì nàng tự tiện đến đây, lại không có sự cho phép của cô, sợ Diệp Ngôn nổi giận nên...

" Đã ăn trưa chưa? " Cô kéo nàngđứng dậy hỏi.

Mạc Ân Nhi lắc đầu.

" Vậy đến ăn cùng đi " cô đi lại sofa ngồi xuống, mở hộp cơm ra.

Mạc Ân Nhi đứng lì ở đó, Diệp Ngôn quay sang nhìn nàng:" Đến đây, mau lên".

Thư kí Lâm lúc này đẩy cửa đi vào, trên tay cầm li cà phê nóng, nhìn thấy Diệp Ngôn ngồi đó liền đơ ra.

" Diệp... Diệp tổng... cô về khi nào vậy ạ?" Thư kí Lâm lấp bấp hỏi, đi đến đặt li cà phê xuống.

Diệp Ngôn nhìn thư kí Lâm.

" Cà phê...cho phu nhân, tôi thấy cô ấy...".

Thư kí Lâm nói được một nửa nhận ra mình lỡ miệng, trước đây Diệp Ngôn đã bảo không được gọi Mạc Ân Nhi là phu nhân.

" Sao không nói nữa?" Diệp Ngôn hỏi.

" Tôi...tôi thấy cô ấy đang rất lạnh ".

Thư kí Lâm nói xong liền chạy đi, ai ngu đâu ở lại cho bị chửi chứ?

Thấy thư kí Lâm ba chân bốn cẳng chạy đi, Diệp Ngôn đưa tay lấy li cà phê đưa cho nàng.

Lúc này cô nhận ra nàng đúng là ăn mặc thiếu vải, à nhầm...

Thiếu ấm áp mới đúng.

Áo khoác mỏng như vậy, nàng chịu được với thời tiết bây giờ sao? Còn không có khăn choàng cổ và găng tay nữa là.

" Cô không lạnh sao?" Diệp Ngôn nhìn nàng nói.

Hỏi cho vui thôi, chứ cô thấy nàng đang cóng cả người lên kia kìa.

" Cô không còn cái áo khoác nào dày hơn một chút à?" Diệp Ngôn hỏi tiếp.

Mạc Ân Nhi lắc đầu.

Nắm chặt li cà phê để ấm người, Mạc Ân Nhi cũng đỡ run vì lạnh hơn.

" Ăn trưa thôi, ăn xong tôi đưa cô về nhà ".

Cô lạnh lẽo nói, giọng có chút không vui.

Vợ của Diệp Ngôn cô đến một cái áo ấm để mặc cũng không có, nếu để Tiêu Minh Hàn hay bên nhà chính biết, chắc Diệp Ngôn cô đi đời.

Mà nghĩ lại cũng đúng, Mạc Ân Nhi ở nhà ăn mặc rất giản dị, nàng cũng không có nhiều quần áo, hành lí nàng đưa đến Diệp gia chỉ vỏn vẹn hai Vali

Nếu như là những tiểu thư khác, chắc kéo cả xe tải đem đến luôn đấy!

...

Cô nói cô sẽ đưa nàng về nhà sau khi dùng bữa trưa xong, nhưng nàng đã từ chối, bảo rằng mình có thể tự về được.

" Cô tự về được sao?" Diệp Ngôn không an tâm hỏi, chuyện lần trước nàng bị cướp rồi bị đâm làm cô không mấy tin tưởng vào việc để nàng đi một mình thế này.

[ Tôi tự về được mà ]

Mạc Ân Nhi viết vào cuốn sổ, đưa cô đọc.

Cô đọc rồi nhìn nàng, thở dài, có vẻ nàng rất muốn tự về và không làm phiền đến cô rồi.

Cô cởi khăn choàng cổ của mình ra, choàng lên cho nàng.

" Nhớ giữ ấm cho bản thân, hiểu chứ?" Cô dịu dàng nói, mỉm cười nhìn nàng.

Đây là lần đầu tiên cô ấm áp với nàng như vậy, làm Mạc Ân Nhi có chút đơ ra, nàng đơ như tượng rồi đỏ mặt, nhanh chóng rời khỏi Diệp thị.

Diệp Ngôn quay người về phòng làm việc, đi đến thang máy cô lại dừng chân, quay người lại chỗ tiếp tân.

" Sau này cô ấy đến cứ dẫn cô ấy lên phòng làm việc của tôi " cô căn dặn.

" Vâng,tôi sẽ làm vậy vào lần sau khi Mạc tiểu thư đến " Tiếp tân nói.

Diệp Ngôn là người lập dị, nhất định sẽ không công nhận một cô vợ câm là vợ mình, tốt hơn là vẫn nên xưng hô sao cho đúng để không chọc cô giận.

Diệp Ngôn nghe ba chữ Mạc tiểu thư không mấy vui vẻ, dù sao cũng là vợ cô, cấp dưới cô lại gọi nàng như vậy.

" Sau này gọi cô ấy là phu nhân ".

...

Mạc Ân Nhi ngồi trên xe bus, nàng nắm chặt khăn choàng cổ của cô, không nỡ choàng để giữ ấm. Nó có mùi nước hoa của Diệp Ngôn đọng lại, một mùi hương dịu nhẹ và thật thơm.

Mạc Ân Nhi mỉm cười vui vẻ, nàng cảm nhận được một sự ấm áp giữa trời lạnh như thế này rồi.

Về đến nhà, Mạc Ân Nhi đem khăn choàng cổ để trong phòng cô, có chút không nỡ, không phải nàng muốn giữ lấy để giữ ấm cho bản thân, nhưng nó là của Diệp Ngôn, nàng muốn giữ lại thứ gì đó của cô bên cạnh mình.

Nhưng...

Nhưng mà...

Nàng cũng không phải vợ cô, cũng không được cô xem là vợ mình, có lẽ vẫn nên trả lại hơn là chiếm lấy một mình.