Chương 4: Biểu Ca

Nếu như nói trước đây, bà ta đối với mấy người này cũng không yêu không ghét gì, đối với bà ta, vận mệnh của họ đều bị bà ta nắm trong lòng bàn tay.

Nhưng hôm nay Tần Lương Ngọc vậy mà đã giáng một đòn vào đầu bà.

Ngũ tiểu thư này so với trước đây có vẻ hơi khác. Sự khác biệt ấy lúc này vẫn chưa thể nói ra được, nhưng trong lòng bà ta có một loại trực giác, chính là, nếu không thừa cơ đuổi người này đi cho khuất mắt, sau này e là nàng ta sẽ trở thành tai họa.

Nghĩ đến việc Tần Dịch đã cần mẫn hầu hạ mình nhiều năm như vậy, trong lòng bà ta cũng có chút buông lỏng.

Hồi lâu sau, Phương phu nhân gật đầu, suy nghĩ một chút:” Đã như vậy, nếu con không thích, vậy thì để nàng ta làm thay con.”

Tần Dịch hai con mắt sáng lên, nàng ý thức được mẫu thân đã cho mình cơ hội, nhưng vẫn chần chừ hỏi:” Mẫu thân, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

Phương phu nhân gõ gõ cái bàn bên cạnh nàng ta:” Vài ngày nữa ta sẽ nghĩ cách đưa con ra ngoài.”

Nghe vậy, Tần Dịch chắc chắn Phương phu nhân sẵn sàng giúp đỡ mình, chuyện này chắc chắn sẽ thành công, nàng vui mừng khôn siết. Vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt không vui của Vương Nhiên và sự miễn cưỡng của hắn, nàng đã ngay lập tức nghĩ rằng sẽ đến đây dập đầu cầu xin mẫu thân, nghĩ xem đến lúc đó sẽ hành động thế nào.

Sau khi Tần Dịch phấn khởi rời đi, Phương phu nhân để người phụ nữ lúc nãy vào.

Sau sự việc vừa rồi, và ra đã mất đi vẻ kiêu ngạo độc đoán, nhanh chóng quỳ xuống đất nói:’ Phu nhân, là ta có lỗi với người.”

Phương phu nhân cau mày rồi thở dài:” Ngươi quá bất cẩn rồi.”

Dù sao người này cũng đã hầu hạ bên cạnh bà nhiều năm rồi, nên trong lòng dù gì vẫn có chút tình cảm.

Lão mama rơm rớm nước mắt:” Lão nô lần này thật quá liều lĩnh.”

“Chỉ là sự tình đã tới nước này, ngươi không thể ở trong phủ được nữa, ta cho ngươi mấy lượng bạc, ngươi về quê sống đi.”

Lão mama dập đầu cảm ơn rồi khăn gói rời đi.

Chỉ là trước khi ra ngoài, bà ta chợt nhớ tới một chuyện, chần chừ không nói lên lời.

Phương phu nhân thấy vậy hỏi bà ta:” Ta và ngươi chủ tớ nhiều năm như vậy, có chuyện gì thì cứ nói.”

Lão mama lúc này mới mở miệng nói:” Không phải não lô oán hận nên mới nói, chẳng qua là não lô thấy, vị Ngũ tiểu thư này có lẽ không dễ đối phó. Phu nhân, người hãy cẩn thận với nàng ta.”

Bàn tay đang gõ trên bàn của Phương phu nhân khựng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn lão mama:” Ngươi cũng nghĩ vậy à?”

Lão mama trịnh trọng gật đầu.

Quyết tâm của Phương phu nhân càng trở nên sâu đậm hơn.



Tần Lương Ngọc này thật sự không thể ở trong phủ này được nữa.

*****

Lão mama rời khỏi biệt thự không lâu, Lục Nhất nhận được tin tức liền chạy vào phòng nói:” Tiểu thư, vừa rồi lão mama kia đã bị đuổi ra khỏi biệt thự.”

Tần Lương Ngọc ngắt cành và lá thừa trên cây liễu, không chút do dự nói:” Ta biết rồi.”

Lục Nhất ngạc nhiên hỏi:” Tiểu thư, người không tò mò sao? Người phụ nữ đó rất được phu nhân tin tưởng, hiện tại lại bị đuổi ra khỏi phủ chỉ vì một chuyện vặt vãnh như vậy.”

Tần Lương Ngọc nhướng mày:” Chuyện vặt? Đây không phải là chuyện vặt. Ngày đó bà ta đã lợi dụng lão mama gây khó dễ với chúng ta, nếu nàng ta lại chần chừ sẽ khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người.”

Lục Nhất lúc này mới chợt nhận ra:” Vẫn là tiểu thư thông minh.”

Nói xong lời này, nàng đột nhiên phát hiện, tiểu thư lúc nào cũng rụt rè nhà mình đã trở nên thông minh như vậy từ bao giờ?

Nhưng nàng lại lắc đầu, chắc tại trước đây nàng không phát hiện ra mà thôi.

Mấy ngày sau đó, trời yên biển lặng, Tần Lương Ngọc an tâm tĩnh dưỡng tại biệt thự.

Hôm nay, khi nàng vừa uống thuốc xong, nhìn qua khung cửa sổ nàng thấy Nguyệt Chi, người rất ít khi ra vào trong viện lại đi qua phòng mình.

Nàng không tin được hỏi Lục Nhất:” Cô ta bị sao vậy? Trước đây cô ấy đâu có như vậy?”

Lục Nhất suy nghĩ một chút, sau đó lập tức cao giọng nói:” Ta biết rồi!”

Tần Lương Ngọc hỏi:” Biết cái gì?”

“Chắc là biểu ca tới.”

“Biểu ca? Người này là ai? Ta không nhớ rõ.”

Lục Nhất cho rằng sau khi nàng rơi xuống nước và tỉnh lại, nàng đã quên đi rất nhiều chuyện nên đã kiên nhẫn giải đáp thắc mắc lúc nãy của nàng.

“Nô tỳ đã từng nhìn thấy hắn từ xa. Biểu ca trời sinh ôn nhuận như ngọc, giống thần tiên trên trời, lại có lai lịch lớn. Hình như hắn là con trai cả của Hầu phủ, do vậy lão gia khi nhìn thấy hắn cũng rất khách sáo. Chủ mẫu của hắn là em họ của lão gia, năm đó lấy chồng sớm nên trong lòng vẫn còn nhiều luyến tiếc, sau khi giàu có thì hay gọi biểu ca đến phủ dạo chơi.

Hoàng tử Hầu phủ?

Chuyện này đúng là có chút thú vị, nhưng hỏi thêm thì Lục Nhất cũng không biết nhiều lắm, Tần Lương Ngọc đang muốn tìm một người có thể được coi là hoàng tử ở kinh thành, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng có ai sánh được với hắn, do vậy trong lòng nàng nghĩ thầm, nhất định phải điều tra về người này.

“Vậy Nguyệt Chi như vậy là sao?”



Lục Nhất khịt mũi:” Ước mơ của cô ta là một bước leo lên thành phượng hoàng. Môi khi cô ta nghe tin Biểu công tử đến, cô ta sẽ làm ầm ĩ lên, nhưng đã lâu như vậy, Biểu công tử đối với cô ta vẫn chẳng có thay đổi gì.”

Tần Lương Ngọc lập tức hiểu ra:” Việc này phu nhân có biết không?”

Lục Nhất hạ giọng:” Biểu công tử thân phận cao quý, nếu trong phủ thực sự có người leo lên được cành cao này, phu nhân cũng đều sẽ vui vẻ, cho dù có là Nhị tiểu thư…”

Tần Lương Ngọc:” Cho nên bà ta liền nhắm mắt làm ngơ?”

Lục Nhất gật đầu.

Nhưng vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng cãi nhau ồn ào, nói nha hoàn trong biện Ngũ tiểu thu có mâu thuẫn với Biểu công tử, phu nhân mời nàng tới.

Tần Lương Ngọc dừng lại một chút, sau đó liền nghĩ, bà ta không có động tĩnh gì, chỉ sợ sẽ gây chuyện với cô, không ngờ thị phi lại tới nhanh như vậy.

Đi theo tỳ nữ dẫn đường, lúc này nàng đã nhìn thấy một bóng người như cây thông đứng cách đó không xa, còn có một tỳ nữ yếu đuối thổn thức quỳ trước mặt hắn, đó chính là Nguyệt Chi.

Tần Lương Ngọc đi tới, khi nhìn rõ nam tử trước mặt, nàng sửng sốt.

Người này…là Cố Khắc Chi?

Cố Khắc Chi, là con trai cả của Trung Thanh Hầu phủ.

Nàng hiểu rồi. Thì ra là công tử nhà họ Cố, khó trách Tần Khang lãi đối xử nhã nhặn với biểu ca của nàng, công tử nhà họ Cố trung với nước quên thân mình ấy đương nhiên xứng đáng được đối xử như vậy.

Nàng chỉ là không ngờ cô họ của thân xác này lại là phu nhân của Trung Thành phủ, trước đó nàng chưa từng thăm dò, cũng không biết rằng Cố phu nhân hiền lành tốt bụng đó lại xuất thân từ nhà thương gia.

Và nàng, bắt đầu một cuộc sống mới lại bất ngờ trở thành em họ của Cố Khắc Chi?

Trên thực tế, bọn họ đã có mối liên hệ trong quá khứ.

Khi đó, ca ca của nàng có quan hệ rất tốt với Cố Khắc Chi, vì vậy ca ca thường đưa hắn đến Tống phủ, trong thời gian đó họ có gặp nhau vài lần.

Người này rất tao nhã, lại có chút phong trần, dung mạo thanh thoát như gió, trong veo như trăng sáng. Bọn họ còn cùng nhau hàn huyên về một vài ván cờ, vài câu thơ, nhưng bây giờ nghĩ lại, tất cả chỉ là sự việc xảy ra ở kiếp trước.

Nghĩ đến đây, Tần Lương Ngọc đi tới trước mặt Cố Khắc Chi, nhẹ giọng nói:” Biểu ca.”

Cố Khắc Chi định thần lại, trên mặt có chút do dự.

Phượng phu nhân ở một bên chỉ Nguyệt Chi:” Hãy xem lại nô tỳ của người đi, cô ta suýt nữa đã đẩy Khắc Chi xuống hồ bơi rồi.”

Tần Lương Ngọc nhìn Nguyệt Chi:” Ngày thường không thèm nghe ta nói cũng không sai, bây giờ lại còn dám chạy ra ngoài làm loạn?”