Chương 34: Nhờ người nói giúp

"Được, tôi đồng ý!"

Lăng Thiên Trì lại cười lạnh mang theo vẻ nhạo báng nói: "Chà chà! cô ta là con gái của ân nhân đã cứu mạng anh, vậy mà anh vẫn có thể đối xử tàn nhẫn như vậy, anh có còn lương tâm không vậy?"

"Lương tâm của tôi chỉ dành cho duy nhất một mình Tiểu Ngọc, với lại Lăng Thiên Trì anh đừng có nhầm lẫn, cô ta chỉ là con gái của ân nhân đã cứu mạng tôi chứ không phải là ân nhân đã cứu mạng tôi, cho nên chỉ cần cô ta không chết anh muốn làm gì cô ta thì cứ làm!"

Lăng Thiên Trì nghe xong hóa đá mất vài giây mới tỉnh lại, hắn tâm thần bất định đưa cánh tay để thẳng phía trước Dịch Thừa Phong tạo nút like. "Giỏi! có thể nói ra những lời tuyệt tình à không vô tình tới như vậy trên thế gian này ngoài Dịch Thừa Phong anh ra e rằng sẽ không tìm được người thứ hai đâu!"

"Cảm ơn! anh quá khen rồi!"

"Được rồi, tôi sắp phải đi họp không rảnh tiếp anh, mời về cho!" Lăng Thiên Trì ngán ngẩm nói.

Người nọ nghe thấy tiếng kia mới từ từ ổn định lại tinh thần, nói: "Thiến Vy sao rồi?"

"Có lẽ vẫn đang ở bệnh viện cấp cứu."

Lăng Thiên Phàm lại nhìn khuôn mặt không một chút thương xót nào của anh quả thật trong đầu hắn bây giờ có rất nhiều câu hỏi rất muốn hỏi anh, nhưng lại thở dài rồi thôi. Dịch Thừa Phong nghe thấy tiếng thở dài kia cũng đôi chút hiểu được suy nghĩ của hắn, liền nói.

"Có chuyện gì cậu cứ nói đi!"

Lăng Thiên Phàm chần chừ vài giây rồi nói: "Từ lúc Thiến Vy xảy ra chuyện tới giờ cậu có tới bệnh viện xem cô ấy như thế nào không? hay là cậu tới chỗ anh hai mình rồi sau đó tới đây tìm mình?"

"Là vế sau của cậu đó!"

"Thừa Phong, cô ấy bị đánh như vậy cậu thật sự không một chút nào tội nghiệp sao?"

"Vậy để mình nói cho cậu nghe, trái tim của mình, lý trí của mình và cả tâm tư của mình nữa, tất cả đều đã thuộc về Tiểu Ngọc hết rồi, đối với những người phụ nữ khác hay là Thiến Vy dù có chết trước mặt mình, mình cũng không một chút thương tiếc."

Lăng Thiên Phàm lắc đầu. "Cậu như vậy, mình thật sự không biết nên nói cậu tuyệt tình hay vô tình nữa."

"Ở bệnh viện đã có Trương Dũng và Phương Tử Cầm lo rồi, nói không chừng sau khi ba mình biết chuyện cũng sẽ lo lắng chạy đến xem cô ấy thế nào. Có rất nhiều người yêu thương lo lắng cho cô ấy, còn Tiểu Ngọc thì chỉ có một mình mình thôi."

"Bỏ đi! bây giờ không nói chuyện này nữa, cậu tới đây tìm mình là muốn..." Lăng Thiên Phàm chỉ nói đến chữ muốn rồi dừng, ý là hắn đã biết mục đích của Dịch Thừa Phong rồi, nhưng mà biết tính cách của anh trước giờ giờ không thích mở miệng nhờ vả ai cho nên mới mở lời trước.

"Không sai, dù sao cô ấy cũng là con gái của ân nhân đã cứu mạng mình, có thể giúp mình không?"

"Sao lại không, cho dù cậu không nói mình cũng sẽ không để cho anh hai mình tiếp tục hại Thiến Vy đâu, cậu cứ yên tâm!"

Dịch Thừa Phong vỗ vai Lăng Thiên Phàm vài cái. "Đa tạ! đa tạ!"

Có nói thế nào thì Thiến Vy cũng là người vô tội, không thể kéo cô ấy vào ân oán của anh và Lăng Thiên Trì được, bởi vì làm như vậy không khác nào anh đang đem cô ra làm bia đỡ đạn. Hiện tại anh không thể trực tiếp bảo vệ cô, chỉ có thể mượn người khác nói giúp, kết quả thế nào, chỉ có thể xem số mạng của cô.