Chương 2

EDITOR: Hạ

Trần An Chi cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, giống như có hai cây búa nhỏ đang thi nhau đập liên hồi trong đầu hắn. Hắn nhíu mày, lắc lắc đầu.

“Gia, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!” Gã sai vặt Vọng Giang mặt lo lắng nói.

“Tối hôm qua sao ta lại ngủ ở đây?” Trần An Chi vừa mở miệng, ngạc nhiên với giọng nói khàn khàn của mình.

Vọng Giang trong lòng kêu khổ, thì ra ngài còn biết tối qua không nên ngủ ở đây. Nhưng lời này hắn đâu dám nói? Hắn tránh không trả lời, thay vào đó nói: "Gia, Vương phi dặn ngài tỉnh dậy lập tức qua đó một chuyến."

Trần An Chi chống tay lên giường ngồi dậy, Vọng Giang vội tới đỡ. Trần An Chi bước ra gian ngoài, mỗi bước đi, trong đầu hiện lên cảnh tượng hỗn loạn tối qua. Hắn đến phòng ngoài, nhận khăn lau mặt từ tay nha hoàn đưa. Khăn bông thấm nước đặt lên mặt, khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.

Trần An Chi sững sờ, khăn ướt rơi xuống đất.

Nha hoàn kia nhặt khăn lên, không thể đưa lại, liền vắt khăn mới đưa qua. Nha hoàn giữ khăn một lúc lâu, thấy Trần An Chi vẫn ngẩn ngơ, không khỏi lên tiếng: "Gia?"

Trần An Chi nhận khăn ướt, từ từ lau mặt. Cảnh tượng hỗn loạn tối qua lần lượt hiện ra trong đầu. Trần An Chi cau mày: " Giờ nào rồi?"

“Cuối giờ Tỵ." Vọng Giang nói.

Trần An Chi trong lòng có nhiều việc, vội vàng rửa mặt thay quần áo, lập tức đi tới chỗ Tấn Nam Vương. Vừa vào sân, Cốc ma ma bên cạnh Vương phi khẽ nhắc: "Vương phi đang giận, đừng cãi lại bà ấy."

Trần An Chi gật đầu qua loa, tiếp tục đi vào. Hắn bước qua ngưỡng cửa, một tiếng "Mẫu thân" chưa kịp thốt ra, một chén trà nhỏ đã vỡ dưới chân hắn.

Trần Lăng Yên hoảng sợ, khẽ “a” ra tiếng.

Phương Thanh Di nhẹ nhàng khuyên: "Dì đừng giận, cẩn thận sức khỏe."

Trần An Chi nhận lỗi rất nhanh, cúi người nói: "Là con hồ đồ, khiến mẫu thân phiền lòng."

“Phiền lòng?" Vương phi tức đến lắc đầu, " con cho rằng đó là việc nhỏ! Con cho rằng làm vậy sẽ khiến cô ta mất mặt, thực ra người khắp kinh thành đang cười nhạo con, cười nhạo cả Tấn Nam Vương phủ của chúng ta đấy! Hôn sự này làm sao mà có, con không phải không biết! Hiện tại Hoàng đế gia gia con lo nhất là làm sao ổn định các nước chư hầu, con lại gây rối! Nếu con hiểu được điều này, cũng không đến nỗi hồ đồ làm ra chuyện như thế. Suốt ngày chơi bời không có chí tiến thủ!"

Câu cuối, bà nghiến răng từng từ từng chữ.

Trần An Chi cau mày, rõ ràng không thích bị mẫu thân phê bình không chí tiến thủ.

Vương phi sao không thấy được tâm tư của hắn? Tức giận đến mức bệnh đau đầu cũ phát tác, bà thất vọng lắc đầu: "Vì sự hồ đồ của con, cha con đã phải vào cung từ sớm. Con thì tốt rồi, ngủ đến giờ này, hôm nay lại để tân nương tự mình đến thỉnh an kính trà."

Trong phòng không chỉ có mẹ con hai người, rõ ràng Trần An Chi bị mắng đến không còn mặt mũi. Nhưng hắn tự biết mình có lỗi, không cãi lại, chỉ dịu giọng nhận lỗi: "Con thực sự biết sai rồi."

Trần Lăng Yên kéo tay áo mẫu thân cầu tình : " Ca Ca đã biết sai rồi, mẫu thân tạm tha cho huynh ấy lần này đi."

Phương Thanh Di dịu dàng đưa trà nhuận họng.

Vương phi bớt giận, nhìn Trần An Chi trầm giọng nói: " An Chi, hiện giờ không yên ổn. Đừng phá hỏng chuyện cha con đang bo bo giữ mình. Con phải biết, sống trong nhà đế vương, một bước sai là thua cả bàn, thậm chí là diệt cả nhà!"

Trần An Chi trịnh trọng quỳ xuống, nghiêm túc nói: "Ngàn sai vạn sai đều là do con hôm qua hồ đồ, lát nữa con sẽ vào cung tự mình chịu tội với Hoàng đế gia gia. Đều là tại say rượu, sau này con tuyệt đối không uống nhiều như vậy nữa."

Lâu sau, Vương phi thở dài một tiếng.

Dù sao cũng là cốt nhục của mình.

Trần Lăng Yên cười đưa mắt ra hiệu cho ca ca, Trần An Chi do dự một chút, mới đứng lên.

Vương phi lại lên tiếng: "Hôm qua con gọi hai ả kỹ nữ vào phủ, định xử lý thế nào?"

Trần An Chi lập tức giải thích: “Các nàng là thanh quan, không phải kỹ nữ”

“Ta hỏi con định xử lý thế nào!" Vương phi đập mạnh vào bàn, làm tách trà bên trên va chạm kêu vang.

Trần An Chi cân nhắc câu từ mới nói : “Thϊếp thất đương nhiên do chủ mẫu quyết định. Nếu nàng ta đồng ý, thì giữ lại còn không muốn, thì đưa ra khỏi phủ."

Vương phi mặt không biểu cảm, Trần An Chi dò xét nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, không biết mẫu thân có đồng ý với lời hắn không, trong lòng lo lắng.

Lại im lặng một lúc lâu.

Cốc ma ma đi từ bên ngoài vào, đã đến giờ cơm trưa, hỏi ý có cần bày cơm, cũng hỏi thế tử có ở lại ăn cùng không.

Vương phi ra lệnh cho Trần An Chi: “ con đến Đàm Hương Ánh Nguyệt ăn cơm trưa.”

Trần An Chi vội nói: “ con cũng định qua đó”

— Đàm Hương Ánh Nguyệt là viện của Vưu Ngọc Cơ.

Trần An Chi ngập ngừng nói: “ vậy …… con đi trước.”

Vương phi thở dài khiến Trần An Chi không dám quay người rời đi.

“An lang, ta là mẫu thân con, dù có tức giận mà dạy bảo con cũng vẫn sẽ thiên vị con. Nhưng nếu như Vưu thị là con gái ta, với chuyện mà con đã làm, ta chắc chắn sẽ phanh thây xé xác con thành ngàn mảnh!" Bởi vì bà cũng có con gái, chỉ cần nghĩ đến việc nếu điều này xảy ra với Trần Lăng Yên, Tấn Nam Vương phi thực sự không thể chịu nổi, "Nếu không phải triều đình thay đổi quy định tang chế, nàng vẫn còn đang chịu tang cho phụ thân. Nước mất nhà tan, phụ thân mất, mẫu thân bị bệnh, con là nam nhi thân cao bảy thước lại đi bắt nạt một cô gái cô độc không nơi nương tựa? Nàng là thê tử sẽ cùng con nắm tay đi đến cuối đời! May mà Vưu thị tấm lòng rộng rãi, nếu nàng nghĩ không thông mà tự kết thúc bằng một dải lụa trắng hay một chén rượu độc, con chính là kẻ gϊếŧ người!"

Trần An Chi nghe mà mặt đỏ bừng, mắt cũng đỏ lên. Hắn một lần nữa chân thành nói: "Con biết mình sai rồi, từ nay tuyệt đối không uống rượu nữa, không phạm sai lầm như vậy nữa. Từ nay con sẽ đối xử tốt với nàng, bù đắp cho nàng!

Đau đầu không chịu nổi, Vương phi không muốn nói thêm, mệt mỏi phất tay. Trần An Chi đành lau nước mắt lui ra.

Phương Thanh Di nhìn theo bóng lưng của Trần An Chi , trước mắt hiện lên hình ảnh hắn vì một người phụ nữ khác mà đỏ mắt. Cô ta đặt tay lên bụng mình, cúi đầu buồn bã, từ từ cắn môi.

·

Trần An Chi đến Đàm Hương Ánh Nguyệt, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của đám hạ nhân trong viện. Hắn cố gắng bỏ qua, rảo bước vào phòng.

Vưu Ngọc Cơ vừa buộc tóc vừa tiến lên đón, rõ ràng vừa nằm nghỉ.

Trần An Chi ngượng ngùng mở lời: "Đang nghỉ à? Làm phiền nàng rồi."

"Ta vừa tựa vào trường kỷ nghỉ ngơi một lát."

Trần An Chi gật đầu lấy lệ, có phần không dám đối diện với Vưu Ngọc Cơ. Hắn nhìn về phía trường kỷ dưới cửa sổ mà Vưu Ngọc Cơ nhắc tới, thấy một cuốn sách để một bên, bên cạnh là một tấm chăn mỏng. Trong đầu Trần An Chi hiện lên hình ảnh mỹ nhân nghiêng mình dựa vào trường kỷ lười biếng đọc sách.

“Đang đọc sách gì vậy?" Trần An Chi bước tới, cầm cuốn sách kia lên thấy là một quyển sách y. Hắn hơi ngạc nhiên, buột miệng: "Nàng hiểu được những thứ này sao?"

Hắn lại luống cuống giải thích: "Ta không có ý đó..."

Vưu Ngọc Cơ không nói gì, im lặng mà nhìn Trần An Chi.

Bởi vì Vưu Ngọc Cơ im lặng, Trần An Chi càng thêm ngượng ngập. Hắn cầm cuốn sách y lên không được, bỏ xuống cũng không xong, đầu ngón tay cứ mãi vuốt ve góc sách.

Hắn cố tỏ ra bình tĩnh, khẽ ho một tiếng, giọng nói cuối cùng có chút run rẩy, càng thêm lúng túng.

Vưu Ngọc Cơ thu hồi tầm mắt.

Nàng vốn nghĩ mình chưa chuẩn bị sẵn sàng, không biết đối diện với Trần An Chi thế nào, nghĩ rằng khi gặp hắn sẽ giận dữ, xấu hổ, tủi thân.

Không ngờ người khắp nơi không thoải mái lại là hắn. Còn lòng nàng lại bình tĩnh như vậy.

Trong phòng vẫn còn lại những vật trang trí đỏ rực của ngày cưới, chữ hỉ trên cửa sổ chạm khắc thành đôi uyên ương dường như biến thành những khuôn mặt quỷ cười nhạo sự lúng túng của hắn. Đúng lúc Trần An Chi sắp không chịu nổi nữa, Vưu Ngọc Cơ mở lời.

"Thế tử đã ăn cơm trưa chưa?"

Trần An Chi vội trả lời: "Đến ăn cùng nàng."

Chẩm Nhứ bên cạnh lập tức đi ra dặn dò, nha hoàn khác bưng chậu nước rửa tay đến. Trần An Chi nhanh chóng rửa tay, cầm khăn lau tay. Hắn quay đầu nhìn Vưu Ngọc Cơ, thấy nàng vừa được nha hoàn xắn tay áo, để lộ một đoạn cổ tay trắng như tuyết. Trần An Chi lau tay chậm lại, nhìn chằm chằm đôi tay ngọc ngà của Vưu Ngọc Cơ trong nước.

Cánh hoa trong chậu nước theo sóng nước nổi lên, bám vào mu bàn tay trắng mịn, lại theo động tác rửa tay mà từ từ trượt xuống, bám vào ngón tay thon dài của nàng.

Trần An Chi thu hồi tầm mắt, trong đầu vẫn là hình ảnh những cánh hoa đỏ tươi ướŧ áŧ, không thể xua đi.

Hắn nghe tiếng hạ nhân dọn cơm ở gian ngoài, nghĩ rằng mình nên chủ động nói gì đó với nàng. Hắn biết hôm qua mình đã quá đáng, nhưng lời xin lỗi mắc nghẹn trong họng, không thể nói ra.

Thấy Vưu Ngọc Cơ đi ra gian ngoài, Trần An Chi theo sau, khẽ nói: "Nếu thiếu gì cứ nói với ta. Đồ dùng không thoải mái, cũng cứ bảo người dưới đặt mua."

Vưu Ngọc Cơ gật đầu. Trần An Chi nhìn nàng một cái, không thấy nàng có biểu hiện gì khác, trong lòng có chút cảm giác khó tả.

Hai người ngồi xuống, Trần An Chi nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, nhíu mày nói : "Đầu bếp sao lại bày biện mấy món này? Không biết thế tử phi từ đất Tư đến, sao không chuẩn bị thêm thịt bò thịt dê?"

Vưu Ngọc Cơ nhấp một ngụm trà hoa, ngón tay mảnh khảnh từ từ xoay chén trà, nói: "Dù quy định tang chế đã thay đổi, nhưng phụ thân ta dù sao cũng mới qua đời chưa đầy một năm. Ta nên tiếp tục ăn chay một thời gian. Thật không nên để thế tử cùng ăn."

Trần An Chi sững sờ, trong lòng lập tức cảm thấy hối hận, trách mình nhất thời quên mất phụ thân nàng đã qua đời. Nhưng lời nàng nói có ý gì? Bảo hắn sau này không nên qua đây dùng bữa với nàng sao?

Trần An Chi cúi đầu, ăn rau xanh và cháo thô, trong lòng càng thêm khó chịu.

Hắn tự biết mình có lỗi, đã điệu thấp tới đây, nhưng sao nàng lại đối xử với hắn như vậy? Trên đường tới đây, hắn lo lắng, nghĩ rằng nàng sẽ khóc lóc, trách mắng, nhưng hoàn toàn không ngờ nàng lại đối xử với hắn như thế này.

Hắn không nói rõ được có gì không đúng, chỉ cảm thấy khắp người không thoải mái.

Trần An Chi cầm đũa bạc, nắm chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

Vưu Ngọc Cơ gắp một miếng măng cho vào miệng, từ từ ăn. Đất Tư không có măng, nàng đến Trần quốc sau đó rất thích hương vị này.

“Có chuyện này..." Trần An Chi khẽ ho một tiếng, "Hôm qua ta gọi hai người về phủ, ta muốn giữ lại. Mọi người đều biết ta đã gọi họ vào phủ, nếu lại đuổi họ ra, cũng quá mất mặt cho họ..."

Còn không biết xấu hổ dám nhắc đến mặt mũi? Bão Hà trừng mắt, giận đến muốn cào người.

“ Được” Vưu Ngọc Cơ trả lời không chút do dự.

“Cái gì?” Trần An Chi cho rằng mình nghe lầm.

“Là chàng sắp xếp chỗ ở, hay để ta sắp xếp?" Vưu Ngọc Cơ bình thản nhìn hắn.

Trần An Chi há miệng, nhất thời không nói được gì.

Vọng Giang bước chân vội vàng tiến vào, vẻ mặt không tốt. Hắn ghé tai Trần An Chi nói nhỏ vài câu, mặt Trần An Chi biến sắc, đặt đũa xuống, quay người bước nhanh ra ngoài, suýt vấp ngã ở ngưỡng cửa.

Vưu Ngọc Cơ chậm rãi ăn thêm một miếng măng.

Nàng dùng xong bữa trưa, phân phó Cảnh nương tử sắp xếp chỗ ở cho hai kỹ nữ tối qua, rồi quay về giường nghỉ trưa một chút. Khi tỉnh dậy, nàng lười biếng dựa vào trường kỷ dưới cửa sổ, tiếp tục đọc cuốn sách chưa đọc xong buổi sáng. Đến chiều tối, nàng dẫn theo Chẩm Nhứ ra khỏi viện, đi dạo quanh Vương phủ để làm quen đường đi lối lại.

·

“Phu nhân!” Bão Hà thở hổn hển đuổi theo, "Thế, Thế tử lại... lại mang về một người thϊếp!"

Vưu Ngọc Cơ kinh ngạc. Buổi trưa Trần An Chi vội vàng rời đi, buổi tối đã mang về thêm một người thϊếp? Đây chính là vị Thế tử của Trần quốc xem thường điệu bộ của người thảo nguyên? Vưu Ngọc Cơ bỗng cảm thấy buồn cười.

Nàng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, leo lên bậc thang đá dẫn lên đình trên hòn giả sơn, hít thở làn gió mát cuối thu, nhớ về những cơn gió trên thảo nguyên.

Vưu Ngọc Cơ không ngờ sẽ thấy Tư Khuyết.

Hắn mặc áo trắng như tuyết, ôm một cây đàn, bước đi chậm rãi, thanh nhã và kiêu ngạo.

Vưu Ngọc Cơ có chút bối rối, biết rằng mình không nhận nhầm người, lại mong rằng mình nhận nhầm người. Nàng vén váy, vội vã bước xuống bậc thang, vài viên đá nhỏ theo bước chân nàng lăn xuống, rơi đến chân Tư Khuyết .

Nàng đi được nửa đường thì dừng lại, khẽ gọi: "Điện hạ..."

Tư Khuyết dừng bước, liếc nhìn viên đá nhỏ dưới chân, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Vưu Ngọc Cơ đang đứng trên bậc thang giữa thềm đá núi giả. Gió lạnh thổi tung lớp váy đỏ của nàng, hòa cùng bầu trời đầy áng mây đỏ, tạo nên một bức tranh sống động.

Tư Khuyết nheo mắt dưới ánh ngược sáng, nói: "Lại gặp nhau rồi."

Thực ra điều hắn muốn nói, vốn là một câu khác.