Chương 3

EDITOR: Hạ

Vì Tư Khuyết giả nữ nên mình để hắn hết cho khỏi nhầm lẫn, nhưng Ngọc Cơ chưa biết hắn giả nữ

Giọng nói trong trẻo như sứ, giống như chính con người của hắn, thanh tao như thông trên núi tuyết, tựa tiên nhân dưới ánh trăng.

Trước khi danh hào mỹ nhân song tuyệt của Tư quốc nổi danh khắp mười hai nước, Khuyết Công chúa của Tư quốc đã được người khắp thiên hạ biết đến. Năm mười ba tuổi, hắn từng tranh luận đạo với các vị đại nho, cuối cùng khiến họ phải cúi đầu mà trở về, từ đó danh tiếng vang xa. Văn chương phi thường, tài hoa xuất chúng. Thơ từ hắn viết ra đều được tranh nhau truyền tụng. So với thư pháp và văn chương, hắn còn tinh thông âm luật hơn. Tương truyền, một khúc "Vân Lăng Phú" của hắn có thể khiến chim xanh rơi lệ. Tuy nhiên, Khuyết Công Chúa rất ít khi xuất hiện, vô cùng thần bí. Lại có người nói, Khuyết Công Chúa ít khi lộ diện, là bởi vì sức khỏe không tốt. Còn có người đồn rằng , Khuyết Công Chúa là thần nữ phạm lỗi bị biếm hạ phàm, mới có tài học như vậy, mới ốm yếu như thế …… Đối với nam nhân thiên hạ, Khuyết Công Chúa của Tư quốc là thần nữ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Đối với người Tư quốc, Khuyết Công Chúa là niềm kiêu hãnh, là bảo vật, càng là tín ngưỡng. Vưu Ngọc Cơ không ngờ lại gặp Khuyết Công Chúa ở Tấn Nam Vương phủ ở kinh thành Trần quốc.

Sau khi Tư quốc quy hàng, hoàng thất được cư trú trong các biệt cung giống như các nước quy hàng khác. Trần đế không nói là giam giữ, người trong hoàng thất có thể ra vào biệt cung. Nhưng khi ra khỏi biệt cung, phải qua nhiều lớp ghi chép, thông báo, rất phiền phức, còn có quân đội đi theo. Không chỉ bất tiện, mà lãnh thổ xa lạ cũng đại diện cho nguy hiểm. Do đó, hoàng thất của các nước quy hàng hầu như không bao giờ ra khỏi biệt cung, sống những ngày bình yên.

Mà hiện tại, Khuyết công chúa xuất hiện ở Tấn Nam Vương phủ, do quản gia và Vọng Giang dẫn đường. Vưu Ngọc Cơ theo phản xạ muốn hành lễ, nhưng lại kịp dừng lại, chợt nhận ra thế sự đã thay đổi. Đây không phải là Tư quốc, không có Khuyết Công Chúa, cũng không có nữ nhi Vưu gia.

Nàng không tự chủ lui về sau một chút, gót chân chạm vào bậc đá phía trên. Đột nhiên nhớ lại lời Bão Hà vội vã chạy đến nói với nàng rằng Thế tử lại mang về một người thϊếp. Vưu Ngọc Cơ liếc nhìn quản gia bên cạnh Vọng Giang, bàn tay buông thõng bên người khẽ siết chặt.

Vọng Giang rất lúng túng, nhưng không thể không mở lời: “Phu nhân, Thế tử bảo sắp xếp cho Khuyết Công Chúa ở Vân Tiêu Các…”

Vưu Ngọc Cơ khó khăn gật đầu. Nàng đứng giữa thềm đá núi giả, nhìn theo bóng lưng rời đi của Tư Khuyết. Hiển nhiên chuyện Thế tử mang Khuyết Công Chúa về đã lan truyền khắp phủ, thường có nô bộc đến núp ở xa để tò mò quan sát. Vưu Ngọc Cơ không khỏi tự hỏi, Khuyết Công Chúa có biết rất nhiều người đang nhìn mình không? Nàng không đoán được tâm trạng của Khuyết Công Chúa lúc này, nhưng nàng đã cảm thấy khó chịu. Đây chính là cảnh mất nước sao?

Nỗi nhục nhã tối qua bất chợt lại trào dâng trong lòng. Sự thanh cao của Khuyết Công Chúa thấm vào tất cả thơ từ, văn chương, khúc nhạc của hắn, Vưu Ngọc Cơ không dám tưởng tượng một công chúa cao ngạo như vậy nay trở thành thϊếp, sẽ có cảm giác gì.

Vì từng trải qua nỗi nhục nhã, nên lúc này Vưu Ngọc Cơ rất đồng cảm với khốn cảnh của công chúa, không chỉ đồng bệnh tương liên mà còn thấy bất bình thay cho công chúa điện hạ.

Gió thổi lên, cơn gió lạnh cuối thu bất chợt thổi mạnh. Đứng trên mảnh đất xa lạ này, trong nháy mắt, Vưu Ngọc Cơ không thể phân biệt được là đang buồn cho công chúa hay đang buồn cho chính mình. Khi phụ thân còn sống, từng than rằng loạn thế hợp nhất là đạo lớn. Vưu Ngọc Cơ cũng hiểu trong dòng chảy lịch sử này, Trần đế thôn tính các nước, thống nhất thiên hạ nhất định sẽ trở thành một vị đế vương ngàn đời được hậu thế ca tụng. Sự nghèo khó và hỗn loạn hiện tại chỉ là tạm thời, sự phồn vinh sau khi thống nhất rồi cũng sẽ đến.

Nhưng còn niềm vui nỗi buồn của một cá nhân nhỏ bé trong biển người thì sao?

Gió lạnh thổi khiến váy dài của nàng phồng lên rồi tung bay, nàng giơ tay ép xuống, từ từ thoát khỏi nỗi buồn man mác. Không đúng... Trần đế không phải là bạo quân, đối với các nước quy hàng luôn đối đãi lễ độ, sao lại biếm một công chúa làm thϊếp? Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Vưu Ngọc Cơ không suy đoán lung tung nữa, vội bước xuống hòn núi giả trở về, bảo Cảnh nương tử đi hỏi thăm tin tức.

Thực ra,trước khi Vưu Ngọc Cơ trở về, Cảnh nương tử đã chủ động đi ra ngoài hỏi thăm tình hình. Vưu Ngọc Cơ đợi trong chốc lát, Cảnh nương tử đã trở lại.

“Thái tử của chúng ta đã trốn thoát!” Cảnh nương tử dồn dập nói. Vốn là người điềm tĩnh, nhưng lúc này giọng bà cũng lộ vẻ hoảng hốt.

Vưu Ngọc Cơ không khỏi ngạc nhiên. Tư quốc đã quy hàng gần hai năm, hoàng thất sống trong biệt cung luôn không có động tĩnh, sao Thái tử lại đột nhiên trốn thoát? Hơn nữa, dù Hoàng đế đối đãi lễ độ nhưng uy nghiêm không thể thiếu. Quan binh canh giữ biệt cung nghiêm ngặt, ra khỏi biệt cung cũng có tuần tra, trạm kiểm soát. Làm sao trốn thoát được?

“Xác định là đã trốn thoát? Không bị bắt lại? Làm sao trốn được? Khi nào trốn?” Vưu Ngọc Cơ có quá nhiều nghi vấn.

“Vấn đề là không biết trốn thoát lúc nào, càng không biết làm sao trốn thoát! Bây giờ người đã không thấy đâu! Hoàng đế nổi giận, lục soát biệt cung từng tấc đất, xác định người không còn trong đó. Trước đó ghi chép cho thấy Thái tử từ khi vào hành cung chưa từng ra ngoài!” Cảnh nương tử thở hổn hển, “Hoàng đế dù lễ độ, nhưng xảy ra chuyện như vậy tất nhiên phải lập uy nghiêm. Tất cả nam nhân trong biệt cung bị đày vào tử ngục suốt đời không được thả, tất cả nữ nhân bị đày làm nô tịch cầm cố.”

Cảnh nương tử dừng lại một chút , rồi nhíu mày nói: "Thực ra chuyện đến đây đã kết thúc, nhưng thế tử lại xin Hoàng thượng muốn lấy Khuyết Công chúa... Thế tử và Tấn Nam Vương cùng về phủ, lập tức bị Tấn Nam Vương kéo vào thư phòng quở trách. Nghe nói Vương gia giận dữ, dường như còn muốn dùng gia pháp."

Cảnh nương tử đã phái người đến phía trước theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại báo tin.

Một lúc lâu sau, Vưu Ngọc Cơ chậm rãi gật đầu. Ngồi bên trên trường kỷ, nàng lại nghiêng mình, mở cửa sổ để gió lạnh từ ngoài thổi vào, xua đi cái ngột ngạt trong phòng.

Cảnh nương tử cùng Chẩm Nhứ liếc nhau, đều lộ vẻ u sầu. Một lát sau, Vưu Ngọc Cơ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dõi theo những tán cây lay động, nhẹ giọng nói: "Chuẩn bị vài món điểm tâm quê nhà” ·

Phương Thanh Di ngồi trong bóng tối, cúi đầu, đã ngồi thẫn thờ từ lâu. Kể từ khi nghe nói chiều nay, Trần An Chi đưa về một nữ nhân, cô ta liền ngồi thẫn thờ ở đó, không động đậy. Cô đã đi một nước cờ hiểm, sau đó đâm lao thì phải theo lao, đi tiếp ván cờ hiểm này nhưng vẫn không được như ý muốn.

—— yêu nữ từ thảo nguyên đến giờ vẫn sống tốt, dù bị mất hết thể diện, vẫn là thế tử phi danh chính ngôn thuận.

Hai ả hèn mọn ở chốn thanh lâu ngược lại được đường đường chính chính trở thành tiện thϊếp của thế tử.

Điều đó chưa đủ, hắn lại mang về một người nữa...

Trước giờ biểu ca luôn hiếu thuận nghe lời, lại vì công chúa Tư quốc mà chống đối phụ mẫu.

Còn cô thì sao? Cô tính là gì? Trong lòng biểu ca thì cô là gì?

Trước ngày đại hôn, biểu ca ôm cô rơi lệ, oán giận về việc chỉ hôn hoang đường này, hắn buộc phải cưới nữ tử thảo nguyên lẳиɠ ɭơ, không thể đường đường chính chính cưới cô, rồi thành khẩn thề rằng sẽ không phụ lòng cô chỉ là không dám kháng chỉ không dám trái ý cha mẹ...

Giờ thì sao?

Phương Thanh Di từ từ ngẩng đầu lên, nước mắt chậm rãi rơi xuống . Những kỷ niệm êm đềm của những ngày tháng hòa hợp như những tiếng đàn, từng cảnh hiện lên một cách im lặng. Biểu ca nói cô mặc áo trắng là đẹp nhất, từ đó cô không mặc màu khác. Biểu ca rất thích cô đánh đàn, làm thơ ca ngợi dáng vẻ khi cô đánh đàn khiến hắn mê mẩn. Phương Thanh Di biết lời nam nhân không thể tin hết, nhưng cô lại tin lời này của hắn. Vì mỗi khi cô đánh đàn, ánh mắt biểu ca nhìn cô luôn tràn đầy tình cảm như vậy, thậm chí còn chứa đựng sự ngưỡng mộ khiến cô bất ngờ. Vì thế, cô mời cầm sư về dạy, chăm chỉ học đàn, ngày ngày luyện đàn.

Dày công khổ luyện không phụ lòng người, vốn đã đàn rất hay, kỹ năng đàn của cô ngày càng lão luyện, không ai không khen ngợi.

Những điều này... tính là gì chứ?

Sự oán hận và không cam lòng lâu nay lại trào dâng trong lòng cô. Cô không thể đợi nữa, cũng không chờ nổi. Cô đặt tay nhẹ nhàng lên bụng nhỏ. Từ nhỏ không có phụ thân, mang họ của mẫu thân, cô biết cảm giác đó, không thể để con mình cũng như vậy.

Tì nữ Hồng Trâm bước nhanh vào, nói: "Cô nương, thế tử gia bị khiêng về rồi. Bị đánh mười roi. Vương gia giận dữ, người bên dưới không dám nương tay, bị thương không nhẹ, xem ra phải nằm dưỡng mấy ngày mới khỏi."

Phương Thanh Di suy nghĩ một lúc, đứng dậy nói: "Lấy y phục cho ta, ta muốn đi đến chỗ Lăng Yên một chuyến." ·

***

Tấn Nam Vương vốn là người rất hòa nhã nhưng lần này thực sự nổi giận. Sau khi Trần An Chi bị khiêng về, sắc mặt ông vẫn còn xanh lét. Cốc ma ma ngầm ám chỉ vương phi khuyên nhủ, vương phi cũng đang tức giận. Đứa nghịch tử này buổi trưa thề thốt với bà rằng sẽ vào cung xin Hoàng thượng chịu tội. Kết quả, hắn thực sự vào cung, nhưng lại mang theo một nữ nhân về... Gây ra họa, một chuyện chưa xong, lại thêm một chuyện.

“Tư Thái Tử đã trốn thoát, Hoàng thượng đang giận dữ. Hắn lại mang người Tư quốc về..." Vương phi thở dài, "Hoàng thượng nói sao?”

Tấn Nam Vương lắc đầu, nói: "Lòng vua khó đoán."

Bây giờ nghĩ lại vẻ mặt của Hoàng thượng khi Trần An Chi tiến lên nói muốn Khuyết công chúa, ông vẫn còn kinh sợ. Hoàng thượng chấp thuận, không nói gì khác. Nhưng Hoàng thượng càng không nói gì, càng khiến người ta bất an.

Tấn Nam Vương thở dài, bất lực nói: "Có phải đã quá nuông chiều đứa nhỏ này rồi? Cũng đã đến tuổi trưởng thành, sao hành sự lại không chu toàn như vậy? Nó thực sự là cốt nhục của chúng ta sao?"

“Ý ông là gì? Ông nghi ngờ ta?" Vương phi vốn đã bối rối, nghe vậy càng tức giận, đập bàn liên tục.

Tấn Nam Vương ngồi thẳng dậy, vội nói: "Ta nào có nghi ngờ nàng! Nếu ta nghi ngờ nàng, chỉ có thể nói nó không giống cốt nhục của ta. Chúng ta, chúng ta! Ta đang mắng nó không có đầu óc mà!"

Phu thê hai người nhìn nhau im lặng, rồi đồng thời thở dài.

Tấn Nam Vương ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng có chút tiếc nuối vì chỉ có một đích tử.

****

Vào giờ Tuất, Vưu Ngọc Cơ mang theo vài món điểm tâm quê nhà do Cảnh nương tử tự tay làm đi đến Vân Tiêu Các. Mặc dù bình thường Cảnh nương tử không thường nấu ăn, nhưng bà làm điểm tâm rất ngon. Đặc biệt là các loại điểm tâm quê của Tư quốc, hương vị rất đặc biệt. Vưu Ngọc Cơ chỉ mang theo một mình Chẩm Nhứ.

“Buổi sáng còn trời trong mây trắng, bắt đầu chạng vạng trời âm u muốn thay đổi thời tiết." Chẩm Nhứ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không có sao và trăng, "Có lẽ tuyết đầu mùa sẽ rơi trong vài ngày tới."

Vưu Ngọc Cơ gật đầu, giữa hai đầu lông mày nhiễm vài phần ưu tư, tâm trạng bị nhiều việc phiền lòng đè nặng.

Chẩm Nhứ nhìn thoáng qua sắc mặt của Vưu Ngọc Cơ, biết nàng đang lo lắng cho tình cảnh của Khuyết công chúa , nên im lặng, không nói gì nữa. Đi được một lúc lâu, Vưu Ngọc Cơ nghe thấy tiếng đàn từ xa vọng lại từ Vân Tiêu Các. Nàng vừa tiếp tục đi về phía Vân Tiêu Các, vừa lắng nghe tiếng đàn của công chúa, cho đến khi cánh cửa chính của Vân Tiêu Các hiện ra trước mắt, nàng dừng bước, đứng trong gió đêm lẳng lặng lắng nghe một lúc.

Trong tiếng đàn như chim họa mi hát giữa thung lũng và sóng nước trong đầm sâu, tâm trạng hỗn loạn của Vưu Ngọc Cơ dần dần trở nên bình yên, tĩnh lặng.

Một khúc đàn kết thúc, Vưu Ngọc Cơ chậm rãi mỉm cười. Hóa ra nàng đã lo lắng quá nhiều. Những lời an ủi công chúa mà nàng đã chuẩn bị trên đường đi, đều không cần dùng đến. Trong tiếng đàn của Tư Khuyết không có sự khó chịu, không có sự suy sụp, giống như tiếng đàn mà Vưu Ngọc Cơ đã từng nghe thấy ở thảo nguyên ngày xưa, không có gì khác biệt .

Nàng bảo Chẩm Nhứ mang điểm tâm vào, còn mình thì không vào gặp công chúa, quay về Đàm Hương Ánh Nguyệt, chắc Bão Hà đã chuẩn bị sẵn sữa bò, nàng có thể về ngâm mình trong bồn tắm sữa và nghỉ ngơi sớm.

***

· Tư Khuyết ngồi sau bàn đàn, đang lau dây đàn. Ngón tay dài áp vào chiếc khăn trắng như tuyết, cẩn thận lau từng dây đàn, chuyên tâm và thư thái. Đình Vân mang hộp thức ăn do Chẩm Nhứ gửi đến, quy củ đặt hộp thức ăn sang một bên, bẩm báo: “Điện hạ, Thế tử phi sai người gửi vài loại điểm tâm của Tư quốc đến. Thế tử phi vốn đã mang theo tỳ nữ tự mình đến, nhưng đứng ngoài một lúc lâu, cuối cùng chỉ để tỳ nữ mang đồ vào.”

“Ban ngày gặp mặt một câu cũng không nói, giờ lại đến tặng điểm tâm." Khăn tay trắng chạm đến đầu dây đàn, Tư Khuyết nhấc ngón tay, dây đàn bật lên một âm thanh đột ngột. Tư Khuyết cụp mắt nhìn một cái. Âm thanh không đúng không nên tồn tại.

“Cây kéo.” Hắn nói.

Đình Vân vội vàng đưa tới. Tư Khuyết cầm lấy cây kéo, cắt đứt dây đàn đó. Đình Vân tuy không hiểu, nhưng đã quen rồi. Cô do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ định khi nào rời khỏi Tấn Nam Vương phủ?”

Điện hạ vốn là nam tử, từ nhỏ đã mặc nữ trang, nay lại thành thϊếp của Trần An Chi… thật là hoang đường… Tư Khuyết nhìn dây đàn bị đứt, lạnh lùng nói: “Không vội. Lần đầu tiên làm thϊếp cho người ta, phải trải nghiệm cho thật kỹ.”

Khuôn mặt vốn không có biểu cảm, từ từ hiện lên một nụ cười.

Một tỳ nữ khác, Lưu Phong, từ bên ngoài bước vào: “Điện hạ, sữa tắm đã chuẩn bị xong rồi.” Tư Khuyết ngẩng lên, khuôn mặt lại trở về vẻ lạnh lùng như sương.