Chương 4

Editor: Hạ

Sáng hôm sau, khi Vưu Ngọc Cơ vừa định đi thỉnh an Vương phi, Cốc ma ma đã đến truyền lời rằng Vương phi bị đau đầu, gần đây miễn không cần thỉnh an, và giao một số việc cho Vưu Ngọc Cơ quản lý. Những việc lặt vặt đều có quản sự lo liệu, chỉ có mấy ngày nữa là đến lễ cập quan của Trần An Chi cần Vưu Ngọc Cơ để tâm nhiều hơn.

Cốc ma ma còn mang theo một ít vải để may áo đông trong phủ, bảo Vưu Ngọc Cơ chọn trước, sau đó phần còn lại mang đi phân cho từng người.

Chất liệu vải tuy hơi khác nhau nhưng không chênh lệch nhiều, đều là vải tốt. Hoa văn và màu sắc lại đa dạng, khiến người ta hoa mắt.

Vưu Ngọc Cơ nhìn thấy một cuộn vải gấm lụa màu tuyết, nàng tự tay lấy ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên hoa văn thêu những đám mây trùng điệp tinh xảo trên đó.

“ Đưa cuộn vải này đến Vân Tiêu Các." Vưu Ngọc Cơ ngừng lại một chút, đổi ý, "Để đó đi, lát nữa ta tự mang qua."

Sau đó nàng lại bảo Chẩm Nhứ chia số vải còn lại thành ba phần đều nhau, dành cho hai thϊếp và một thông phòng của Trần An Chi. Không cần đưa đi, lát nữa khi họ đến thỉnh an thì tiện thể mang về.

Vừa chia xong thì ba nữ nhân gần như đến cùng lúc.

Xuân Hạnh đến đầu tiên. Trước đây cô là đại nha đầu bên cạnh Trần An Chi, vài năm trước trở thành thông phòng. Dung mạo của cô ta không mấy nổi bật, trang phục cũng giản dị, cử chỉ lời nói đều rất quy củ.

Xuân Hạnh vừa ngồi xuống, Thúy Ngọc và Lâm Oánh Oánh cùng bước vào. Hai người quỳ xuống hành lễ thϊếp, Vưu Ngọc Cơ nhận trà, không làm khó ai, hoà khí bảo họ ngồi.

Rồi Vưu Ngọc Cơ phát hiện một điều kỳ lạ.

Xuân Hạnh mặc quần áo màu trắng ngà, thế nhưng Thúy Ngọc và Lâm Oánh Oánh cũng mặc áo trắng, người sau càng trắng hơn người trước. Hai người này vốn từ chốn phong trần đến, Vưu Ngọc Cơ đã nghĩ sẽ thấy hai mỹ nhân trang điểm lộng lẫy. Nhưng hai người này không chỉ mặc áo trắng, mà tóc cũng chỉ cài trâm gỗ đơn giản nhất.

Vưu Ngọc Cơ vô thức cúi nhìn chiếc áo đỏ của mình.

Rõ ràng nàng đang để tang, nhưng thϊếp thất trong phòng lại giống như đang mặc tang phục hơn...

Trước khi gả vào Vương phủ, nàng còn đang để tang túc trực bên linh cữu cha, theo quy củ hiện giờ tân nương ba ngày đầu phải mặc áo đỏ, đến ngày mai nàng sẽ mặc lại áo tang.

Vưu Ngọc Cơ nhìn lại khuôn mặt ba cô gái, lại phát hiện thêm họ đều có đôi mắt dài hẹp. Vưu Ngọc Cơ không kiềm được, hỏi: "Các cô có ai biết đánh đàn không?"

“ Khiến phu nhân chê cười rồi, ta và Thúy Ngọc không dám nói là tinh thông, nhưng cũng là nghề kiếm cơm, học hơn mười năm rồi." Lâm Oánh Oánh nói.

Xuân Hạnh nhỏ giọng: "Chỉ... chỉ biết chút da lông thôi..."

Cô nhát gan, lo lắng nhiều, không dám nói là do thế tử gia dạy mình .

Vưu Ngọc Cơ khẽ gật đầu, cuối cùng hiểu tại sao Trần An Chi lại mạo hiểm lớn như vậy, kiên quyết đưa Tư Khuyết về phủ...

Khi Vưu Ngọc Cơ quan sát ba người, họ cũng đang đánh giá chủ mẫu của mình.

Trong ba người, Lâm Oánh Oánh có ngũ quan nổi bật nhất. Trước khi đến, cô vốn ưỡn ngực ngẩng đầu tưởng sẽ thấy một chủ mẫu mặt mày trắng bệch, gượng cười sau khi bị làm nhục, không ngờ lại thấy một chủ mẫu như vậy.

Nghe nói Vưu Ngọc Cơ là một mỹ nhân, nhưng Lâm Oánh Oánh không để tâm lắm. Từ nhỏ cô lớn lên trong ổ nữ nhân, ngõ hoa liễu, hoa khôi ba năm thay một lần, mỹ nhân nào mà cô chưa thấy?

Nhưng lúc này, cô ngây người nhìn Vưu Ngọc Cơ.

Tưởng rằng mỗi người đẹp đều có vẻ đẹp riêng, ai cũng không nhận nổi một chữ nhất, hôm nay mới biết Tư Kinh Song Tuyệt thật sự là hai người đẹp nhất được chọn ra từ mười hai nước.

Điều khiến cô ngạc nhiên hơn là phu nhân có vẻ như không bị ảnh hưởng bởi sự nhục nhã trong ngày đại hôn, còn thật hay giả thì cô không biết.

Thúy Ngọc gợi chuyện: "Phu nhân hỏi việc này để làm gì thế? Tối hôm trước thế tử gia còn bảo ta và Oánh Oánh đàn cho ngài nghe. Phu nhân cũng muốn nghe sao?"

Tối hôm trước - đêm động phòng của Vưu Ngọc Cơ và Trần An Chi.

Xuân Hạnh và Lâm Oánh Oánh ngạc nhiên nhìn Thúy Ngọc, rồi lén nhìn sắc mặt Vưu Ngọc Cơ.

Vưu Ngọc Cơ cười dịu dàng, nói: "Các cô là thϊếp của thế tử gia, là ngài ấy thích nghe các cô đàn, không cần phải đàn cho ta."

"Tất nhiên chúng ta sẽ hầu hạ thế tử gia chu đáo. Giờ ngài ấy bị phạt, cần người hầu hạ nhất, thϊếp lát nữa muốn sang hầu hạ."

“Được." Vưu Ngọc Cơ vẫn mỉm cười dịu dàng.

Thúy Ngọc muốn nói lại thôi mà cúi đầu. Cô biết số phận thϊếp thất nằm trong tay chủ mẫu, nhưng đêm tân hôn chủ mẫu phòng không gối chiếc, cô khó khăn lắm mới tìm điểm đâm chọc chủ mẫu, nhịn không được muốn khoe khoang không ngờ chủ mẫu luôn mỉm cười, tỏ vẻ không quan tâm..

Lâm Oánh Oánh thấy Thúy Ngọc chán nản, cô ta đổi cách, cười rạng rỡ, thể hiện bản lĩnh ăn nói ngọt ngào: "Oánh Oánh thật là có phúc, có một chủ mẫu tốt như vậy. Tỷ không chỉ hiền lành, mà còn rất đẹp, đẹp đến mức nhìn tỷ là quên hết mọi phiền muộn trong lòng."

Cô khẽ "a" một tiếng, che miệng lại, nhíu mày như gặp khó khăn, cẩn thận từng li từng tí nhìn Vưu Ngọc Cơ, giọng trở nên e dè: "Gọi vậy có quá phận không... có thể gọi là tỷ tỷ không?"

“Có thể .” Ý cười trên mặt Vưu Ngọc Cơ không giảm.

Lâm Oánh Oánh giỏi nhất trong việc nhìn mặt đoán ý, biết biểu cảm của Vưu Ngọc Cơ không phải giả, nên cô nở một nụ cười rực rỡ hơn, đang ngồi trên ghế đứng dậy, ngồi xuống cạnh Vưu Ngọc Cơ trên trường kỷ, nhìn Vưu Ngọc Cơ với đôi mắt sáng rỡ: "Tỷ tỷ thật thơm, chắc chắn là hương thơm tự nhiên của mỹ nhân."

Vưu Ngọc Cơ bị cô ấy chọc cười, nói: "Là hương liệu, nếu muội thích mùi hương này, lát nữa khi đi nhớ mang theo một hộp."

Lâm Oánh Oánh nghĩ một lúc, liên tục lắc đầu: "Vì dung mạo tỷ tỷ mỹ lệ, nên hương thơm này dùng trên người tỷ tỷ chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Nếu Oánh Oánh cũng dùng loại hương này, thì chỉ như bắt chước bậy bạ, cũng lãng phí hương liệu này!"

Xuân Hạnh ngồi quy củ, cũng muốn nói vài lời hay nhưng miệng lưỡi vụng về không nói ra được. Cô ấy tự an ủi mình rằng nói nhiều sai nhiều, họa từ miệng mà ra.

Thúy Ngọc lườm một cái.

Sau khi ngồi thêm một lúc, ba người cáo lui. Xuân Hạnh đi trước, Thúy Ngọc và Lâm Oánh Oánh cố tình đi sau một chút để nói chuyện riêng.

Thúy Ngọc phàn nàn: "Kỹ năng nịnh hót của muội càng ngày càng giỏi đấy."

Lâm Oánh Oánh cười tươi: "Nếu nịnh hót mà khiến cuộc sống dễ chịu hơn, thì muội có thể nịnh hót hàng ngày. Còn tỷ, cãi cọ làm gì? Nếu làm chủ mẫu không vui, liệu còn có quả ngọt mà ăn không?"

Lâm Oánh Oánh vuốt cuộn vải mới trong lòng, cô rất thích cuộn vải màu hồng trong cùng, tiếc là Trần An Chi thích mặc đồ trắng. Cô cảm thấy hơi tiếc, chỉ có thể thỉnh thoảng mặc cho đỡ thèm.

"Vòng tay của ta mất rồi." Thúy Ngọc bỗng nói.

Lâm Oánh Oánh cùng cô ta tìm một lúc không thấy, nghi là rơi ở Đàm Hương Ánh Nguyệt, bèn quay lại tìm.

Nha hoàn canh giữ ngoài cửa của Vưu Ngọc Cơ không biết đi đâu, không có ai thông báo, hai người đang do dự có nên đợi hạ nhân quay lại thông báo không rồi vào, thì nghe thấy cuộc nói chuyện bên trong.

"...Hai kỹ nữ đó, một người chua ngoa cậy quyền thích châm chọc, một người giả ngốc lợi dụng cái miệng nói lời ngọt ngào giả tạo." Cảnh Nương Tử mặt lạnh nói.

Thúy Ngọc và Lâm Oánh Oánh đứng ngoài cửa lúng túng.

Giọng nói dịu dàng của Vưu Ngọc Cơ từ trong phòng truyền ra: "Đều là người đáng thương thôi, dù có vài tật xấu nhỏ cũng là bất đắc dĩ trong hoàn cảnh đó. Người không ai hoàn hảo, hà tất khắt khe. Bây giờ họ rời khỏi nơi đó về phủ, cũng coi như một chuyện tốt."

"Hai vị di nương sao lại quay lại?" Bão Hà quay lại sau khi làm xong việc, lên tiếng hỏi.

Lâm Oánh Oánh và Thúy Ngọc giật mình, càng vô cùng lúng túng.

"Làm... làm rơi khăn tay." Lâm Oánh Oánh lấp liếʍ một câu, cùng Thúy Ngọc vội vàng rời đi.

Cảnh Nương Tử trong phòng bước nhanh ra cửa, chỉ thấy bóng lưng hai vị di nương chạy trốn.

Vưu Ngọc Cơ liếc nhìn, thấy trên bàn vuông có chiếc vòng ngọc bích, nhớ mang máng là của Thúy Ngọc, bèn bảo Chẩm Nhứ đưa vòng trả lại.

Vưu Ngọc Cơ đứng dậy, bước chậm rãi về phòng ngủ, lười biếng ngả mình trên trường kỷ dưới cửa sổ, cầm lên một cuốn sách y để đọc. Trước đây nàng không hiểu về y, giờ đọc sách y cũng thấy rất khó hiểu. Nhưng vì mẫu thân nàng đang bệnh nặng, lòng nàng sốt ruột, nên chuyện gì có thể thử nàng đều làm, bắt đầu đọc sách y, mong giúp được phần nào hay phần đó.

Trong lư hương đang đốt hương an thần.

Lâu sau, Vưu Ngọc Cơ thở dài một tiếng.

Ở quê nhà, ngày thứ hai sau tân hôn, đôi vợ chồng mới sẽ mang theo lễ về nhà mẹ đẻ. Nhưng theo quy củ của Trần quốc, phải đến ngày thứ năm mới được về.

Nàng nóng lòng muốn về nhà.

*

Buổi chiều, Trần An Chi mặt mày nhăn nhó, tập tễnh bước vào Đàm Hương Ánh Nguyệt.

Sau khi dùng cơm trưa, Vưu Ngọc Cơ đọc sách y một lúc rồi mới nghỉ trưa, ngủ đến tận chiều. Khi Trần An Chi đến, nàng vẫn đang ngủ. Chẩm Nhứ vội khua nàng dậy.

Vưu Ngọc Cơ mơ màng buồn ngủ chống tay ngồi dậy, khoác áo ngoài bước ra gian ngoài, đúng lúc Trần An Chi đang bước vào trong .

“ Thế tử sao lại tới đây?" Giọng Vưu Ngọc Cơ vẫn còn ngái ngủ hỏi.

"Sao? Nàng không muốn ta đến phòng nàng ?"

Hắn vừa mở miệng, đã là giọng điệu không vui.

Vưu Ngọc Cơ nhíu mày, trong lòng nghĩ xem mình đã làm gì chọc giận hắn. Không thể nghĩ ra bèn không nghĩ nữa. Nàng không biết trả lời sao liền im lặng.

Sự im lặng của Vưu Ngọc Cơ lại khiến Trần An Chi càng không vui.

“ Người ở Vân Tiêu Các sức khỏe không tốt, không cần đến thỉnh an nàng." Trần An Chi trầm giọng nói.

"Được."

Chỉ một chữ? Trần An Chi nhìn nàng một cái, rồi lập tức rời mắt đi.

Hai người, một trong cửa một ngoài cửa, đứng đối diện nhau, im lặng một lúc lâu, Trần An Chi nghiến răng, lại mở miệng: "Vưu Ngọc Cơ, nàng làm thê tử như vậy sao?"

“Ta làm không tốt chỗ nào, xin thế tử chỉ rõ."

"Ta đến lâu như vậy, nàng không biết đỡ ta ngồi xuống sao?"

Vưu Ngọc Cơ ngước mắt nhìn khuôn mặt giận dữ của hắn, dịu dàng hỏi lại: "Thế tử gia giờ có thể ngồi được không?"

" Nàng!" Trần An Chi nghiến răng.

Bị đánh đòn giáng xuống thật mạnh liên tục, qua một đêm và hơn nửa ngày, hắn mới miễn cưỡng xuống giường đi lại, quả thực chưa thể ngồi.

Hắn vừa có thể cử động, liền vội vàng đến đây, lo lắng nàng sẽ buồn vì hắn lại mang về một người phụ nữ. Nhưng nàng thì sao? Tại sao vẫn giữ thái độ lạnh lùng như vậy? Trần An Chi bỗng cảm thấy việc hắn nhịn đau đến đây dỗ nàng thật không đáng.

“Phu quân nàng bị thương, nàng lại thờ ơ ngủ trưa ngon lành như vậy?" Trần An Chi càng nghĩ càng giận, đến mấy thϊếp thất kia cũng hết người này đến người khác đến thăm hắn, còn nàng giữa ban ngày ban mặt lại ngủ ngon?

“Trong phủ đã triệu thái y chẩn trị cho thế tử gia, nhà bếp cũng chuẩn bị canh bổ."

"Tốt! Rất tốt!" Trần An Chi giận dữ xoay người đi, tiện tay đập vỡ chậu hoa trên bàn cao. Hắn cảm thấy mình không nên đến đây. Nhớ lại những lời muội muội nói với hắn sáng nay, hắn càng trách chỉ hôn sai lầm.

Vưu Ngọc Cơ yên lặng đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn chậu hoa vỡ nát dưới đất.

Lâu sau, nàng lấy ngón tay ấn nhẹ khóe mắt, quay vào phòng ngủ thay quần áo, mang theo vải tặng Tư Khuyết và mấy loại điểm tâm quê nhà đến Vân Tiêu Các.

Đến nơi, Vân Tiêu Các im lặng, không một bóng người hầu. Vưu Ngọc Cơ do dự một lúc, rồi tiếp tục đi vào.

Không tự chủ được, nàng bước đi thật nhẹ nhàng chậm chạp.

Cửa phòng mở, rèm châu buông một nửa. Nàng vừa bước đến cửa, tiếng đàn vang lên.

Vưu Ngọc Cơ dừng chân, không bước vào để tránh làm phiền cũng không lùi lại. Nàng đứng sau rèm châu, lặng yên lắng nghe. Tiếng đàn của Tư Khuyết như một luồng gió mát lành, xua tan những nỗi lo âu, phiền muộn và sự căng thẳng đang đè nặng trong lòng nàng.

Nàng như trở về quê hương, cưỡi ngựa chạy như bay, đồng cỏ xanh mướt cũng tỏa hương thơm ngát.

Cho đến khi tiếng đàn dừng lại, Vưu Ngọc Cơ vẫn đứng yên tại chỗ. Một tiếng sấm chớp vang lên, nàng khẽ rùng mình, rời khỏi dòng ký ức.

Trời bất ngờ thời tiết thay đổi, gió lớn nổi lên, cửa sổ trong phòng bị gió thổi mở, mưa lớn tạt vào.

Công chúa yếu đuối, không chịu nổi cái lạnh này.

Vưu Ngọc Cơ nhanh chân chạy vào đóng cửa sổ, rèm châu sau lưng nàng lay động.

Tư Khuyết ngồi trên giường gỗ dưới cửa sổ, vài giọt nước mưa đã bắn lên vai chàng. Vưu Ngọc Cơ quỳ gối lên giường, tay nâng lên đóng cửa sổ, tay áo mềm mại trượt xuống, cánh tay trắng như tuyết chạm nhẹ vào sườn mặt Tư Khuyết.

Tư Khuyết từ từ ngước mắt lên.