Chương 8

Editor: Hạ

Trần An Chi đang ở trong khuê phòng của Vưu Ngọc Cơ trước khi nàng xuất giá, quan sát cách bày trí ở đây. Cả phòng bày trí với chủ đạo là màu tím .

Hắn đi đến tủ quần áo của Vưu Ngọc Cơ, mở ra và thấy y phục bên trong phần lớn cũng là màu tím. Năm đó, nàng cũng mặc y phục màu tím khi múa.

Hắn chợt nhớ tới một năm nọ trong dạ yến của Tư quốc.

Dạ yến đó là đại tiệc cuối cùng của Tư quốc trước khi quy hàng. Chính trong dạ yến đó, Tư Khuyết nổi danh thiên hạ với 《 vân lăng phú 》, còn Vưu Ngọc Cơ múa《 huân nga dẫn 》làm mọi người chấn động, từ đó mới có cách gọi Song Tuyệt của Tư quốc vang danh thiên hạ.

Trần An Chi cảm thấy mơ màng, giống như trở về đêm hôm đó.

Đêm đó, Khuyết công chúa với bộ y phục trắng như tuyết, đánh đàn như một nữ thần giáng trần, đã in sâu vào lòng hắn, trở thành người hắn ngày đêm nhớ nhung.

Là người thưởng thức, Trần An Chi cũng kinh ngạc trước điệu múa của Vưu Ngọc Cơ. Nhưng khi múa trước mặt nhiều người, để cho ánh mắt của nhiều nam nhân nhìn ngắm, càn rỡ đánh giá kỹ lưỡng, thật sự là quá phóng túng và thiếu đoan trang. Đáng làm người đẹp, nhưng không đáng làm thê tử.

Ván đã đóng thuyền, Vưu Ngọc Cơ thực sự đã là thê tử của hắn. Trần An Chi thở dài. Hắn biết những hành vi của mình trong mấy ngày qua thực sự quá đáng, hắn cũng không phải không muốn dỗ dành nàng. Nhưng thái độ kiêu ngạo của Vưu Ngọc Cơ, như thể không hề quan tâm đến những gì hắn làm. Nàng đã không để ý, hắn còn dỗ dành làm gì? Ai mà không có chút tự trọng? Huống chi hắn là một thế tử gia như hòn ngọc quý được nuông chiều từ nhỏ, bảo hắn cúi đầu nhận lỗi với nàng thật sự rất khó.

Người hầu đến mời hắn đi ăn cơm tối ở tiền viện, Trần An Chi thoát khỏi dòng suy nghĩ, đi tới tiền viện, chưa đến nơi thì gặp Vưu Gia Mộc trên đường liền cùng đi với cậu. Họ vừa ngồi vào bàn không lâu, Vưu Ngọc Cơ thong thả đến muộn.

“ đã để mọi người chờ lâu." Vưu Ngọc Cơ cười xin lỗi. Nàng đã nằm bên mẫu thân cả buổi chiều, phải thay y phục và chải lại tóc.

Trong bữa ăn, Trần An Chi luôn im lặng, ngược lại, Vưu Ngọc Cơ và đệ đệ thỉnh thoảng trò chuyện, nói về bệnh tình của nương và công khóa của Vưu Gia Mộc.

Trần An Chi nghiêng đầu, nhìn Vưu Ngọc Cơ ngồi bên cạnh. Nàng tươi cười nhìn đệ đệ , mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ dịu dàng. Trần An Chi nhìn kỹ ngón tay của Vưu Ngọc Cơ. Đôi tay nàng rất đẹp. Trần An Chi lại nhớ cảnh nàng rửa tay, cánh hoa nhẹ nhàng chạm vào ngón tay nhỏ nhắn của nàng, không biết đôi tay này khi nắm trong tay và đặt vào lòng sẽ có cảm giác thế nào.

Thôi, cuộc đời còn dài, chỉ cần sau này nàng an phận thủ thường là được, dù sao nàng đã là thê tử của hắn, thánh thượng ban hôn, thánh chỉ khó cãi, một đời một kiếp.

Trần An Chi nghĩ tối nay khi hai người ở cùng nhau, hắn sẽ đối xử tốt với nàng hơn một chút, cũng coi như bù đắp cho những thiệt thòi nhiều ngày qua. Trần An Chi bóp bóp tay áo, bên trong có một chiếc vòng tay bằng vàng, chuẩn bị tặng cho Vưu Ngọc Cơ. Khi thấy chiếc vòng này, hắn liền nghĩ đến đôi tay của Vưu Ngọc Cơ, cảm thấy chiếc vòng này sẽ rất đẹp khi đeo trên cổ tay nàng, nên đã mang theo hôm nay.

Vừa ăn cơm xong, người hầu vui vẻ đến báo rằng Triệu Tướng quân đã đến.

"Nhanh mời vào." Vưu Ngọc Cơ vội nói. Triệu Thăng là thuộc hạ của phụ thân nàng khi còn sống, sau khi phụ thân mất, hắn đã giúp đỡ rất nhiều, hiện nay Vưu Gia Mộc cũng đang học võ với hắn.

Vưu Ngọc Cơ không để ý rằng sắc mặt của Trần An Chi thay đổi ngay lập tức.

Triệu Thăng đến để mang thuốc cho Vưu phu nhân.

"Vừa có mấy hộp thuốc mới, mang đến cho phu nhân." Triệu Thăng cao to, cười lên lại trông rất hiền lành.

“ Triệu Tướng quân thật chu đáo." Vưu Ngọc Cơ vỗ vai đệ đệ , để cậu tự mình nhận lấy. Mẫu thân bệnh rất nặng, phải dựa vào những dược liệu quý hiếm để duy trì sự sống, nhiều dược liệu không chỉ đắt đỏ mà còn rất hiếm, trong việc tìm thuốc này, Triệu Thăng đã giúp đỡ rất nhiều.

Vưu Ngọc Cơ nhìn Triệu Thăng, lòng đầy cảm kích.

Trần An Chi cười lạnh một tiếng, nói: "Triệu Thăng, trời đã tối mà ngươi không biết kiêng kị sao?"

Triệu Thăng ngẩn ra, vội vàng chắp tay thi lễ : "Triệu Thăng gặp qua thế tử. Ban ngày ta phải trực, không có thời gian rảnh, nên mới đến vào lúc này."

"Việc nhỏ nhặt như mang thuốc, phái một người hầu đi là được, cần gì ngươi tự mình chạy tới, thật có lòng quá." Trần An Chi nói với giọng không lạnh không nóng.

Triệu Thăng ngơ người, nhất thời không biết nói gì. Lúc còn trẻ, hắn đã làm việc bên cạnh Vưu Tướng quân, Tướng quân đối xử với hắn rất tốt nên hắn luôn rất kính trọng Vưu Tướng quân. Vì không có cha mẹ, từ nhỏ hắn đã thường đến Vưu gia vào dịp lễ tết để cầu may, trong lòng cũng có vài phần coi Vưu gia như ngôi nhà thứ hai. Sau khi Vưu Tướng quân qua đời, Vưu phu nhân bệnh tật, hắn càng phải quan tâm nhiều hơn.

Hôm nay hắn chỉ đến đưa thuốc như thường lệ, sao lại giống như mắc lỗi gì vậy?

Triệu Thăng nhìn Vưu Ngọc Cơ, nhớ lại những tin đồn, lập tức hiểu ra. Hắn vội vàng cười hiền lành: "Ta cũng tiện đường đến thăm Gia Mộc."

"Gia Mộc ngày nào cũng ở nhà, ngươi không đến ngày nào khác mà lại đến hôm nay, chỉ sợ không phải muốn thăm nó."

“Thế tử.” Vưu Ngọc Cơ nhìn sang.

"chuyện gì?" Trần An Chi khoanh chân, ngẩng đầu nhìn vào mắt Vưu Ngọc Cơ, trên mặt nở nụ cười, giọng điệu bình thường như đang nói chuyện nhà.

Triệu Thăng mắt lóe sáng, sợ rằng sự hiện diện của mình sẽ khiến phu thê họ xảy ra mâu thuẫn, hắn vội cười hiền lành: "Thời gian không còn sớm, ta sẽ về ngay."

Vưu Ngọc Cơ dời mắt nhìn Triệu Thăng, ánh mắt trong sáng thẳng thắn, nàng dịu dàng hỏi: " Triệu Tướng quân sau khi làm xong việc đã dùng cơm tối chưa?"

“Ta dùng rồi mới đến." Triệu Thăng vội nói.

"Đâu có đạo lý mang đồ đến mà lại đi ngay, sao không uống chén trà nóng trước đã." Vưu Ngọc Cơ nói nhẹ nhàng.

Sắc mặt Trần An Chi trầm xuống. Hắn tưởng rằng Vưu Ngọc Cơ sẽ tức giận hoặc giải thích, nhưng nàng lại tiếp tục phớt lờ hắn! Hắn cảm thấy tức giận với thái độ đó của nàng.

Triệu Thăng lắc đầu, cười nói: “Không được, Thuần Nương mới có thai, ta phải về sớm bồi nàng.”

“ thật có tin vui! Sao không nói với ta, ngày khác ta phải tới nhà thăm nàng mới được.” Vưu Ngọc Cơ cười rộ lên, xinh đẹp động lòng người.

“Tháng còn nhỏ, mới được hai tháng, nên không nói.” Triệu Thăng cười khờ khạo.

Bình thường mang thai đầy ba tháng mới có thể báo tin vui. Triệu Thăng nhận thấy thái độ của thế tử mới nhắc đến vợ mình.

“Thì ra là thế. Vậy ta không giữ ngươi, giúp ta chuyển lời với Thuần Nương, qua mấy hôm ta sẽ tới phủ thăm nàng.” Vưu Ngọc Cơ lại vỗ vai Vưu Gia Mộc, bảo đệ đệ đi tiễn Triệu Thăng về.

Nàng vẫn đứng im tại chỗ, mỉm cười nhìn đệ đệ và Triệu Thăng rời đi. Đợi bọn họ đi rồi, nàng mới thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào trongq.

“ Nàng đứng lại.” Trần An Chi lên tiếng.

Vưu Ngọc Cơ không dừng chân tiếp tục đi vào trong.

Sắc mặt Trần An Chi càng thêm khó coi.

Liễu ma ma nhìn về phía Cảnh nương tử. Cảnh nương tử lắc đầu, im lặng thở dài.

Vưu Ngọc Cơ đi vào thư phòng phụ thân khi còn sống, mấy vị quản sự đã chờ sẵn ở đó. Vưu gia có ít điền trang và cửa hàng, thường ngày đều do nàng quản lý, sau khi nàng gả vào vương phủ, đã mấy ngày, mọi việc đều để các vị quản sự tự làm chủ, nếu không tự quyết định được thì đi hỏi Liễu ma ma. Hôm nay Vưu Ngọc Cơ trở về, mấy vị quản sự lập tức đưa những việc còn lại tới hỏi ý nàng.

Vưu Ngọc Cơ vừa lật xem sổ sách vừa bàn bạc với các quản sự, trong lòng có chút nặng nề. Mẫu thân bệnh đệ đệ tuổi nhỏ, bây giờ cái nhà không có người có thể làm chủ chống đỡ, nàng thật sự không yên tâm.

Nàng muốn trở về nhà.

Trần An Chi đứng ở cửa, nhìn mấy người quản sự đứng xung quanh Vưu Ngọc Cơ. Hắn đứng khoảng nửa khắc, Vưu Ngọc Cơ cũng không phát hiện ra hắn, hắn không khỏi lên tiếng: “Ta có lời muốn với nàng.”

Vưu Ngọc Cơ ngước lên nhìn hắn, mặt lộ vẻ khó xử, nàng dời mắt lật tiếp sổ sách trong tay, ngẩng lên lần nữa, nói: “Còn có ít việc không xử lý xong, phiền thế tử chờ một lát. Ừm , khoảng nửa canh giờ nữa.”

Trần An Chi nhìn mặt Vưu Ngọc Cơ chằm chằm,nghiến răng, thấy nàng kiên trì, hắn hít sâu một hơi, tức giận rời đi.

Mấy vị quản sự lén trao đổi ánh mắt, đều tỏ ra tiếc nuối.

Vưu Ngọc Cơ cúi đầu, lật thêm một trang sổ, tiếp tục xử lý công việc.

Nửa canh giờ sau, Trần An Chi quay lại. Hắn bước vào ngưỡng cửa, lạnh mặt: " Vưu Ngọc Cơ, nàng đừng có quá đáng!

Vưu Ngọc Cơ nắm chặt bút trong tay, rồi lại buông ra. Nàng gấp sổ sách lại, nhẹ nhàng nói với các quản sự : "Hôm nay đến đây thôi. Lý thúc, sáng mai phiền thúc lại đến đây một chút, chuyện ở Lý Trang để sáng mai nói tiếp."

Lý thúc vội đáp lời cùng các quản sự khác lần lượt rời đi.

Bọn họ vừa đi ra ngoài không lâu, liền nghe thấy phía sau có tiếng đập vỡ đồ đạc từ thư phòng. Mấy người liên tục lắc đầu, nhưng chỉ có thể bước nhanh hơn, không dám nhìn.

Vưu Ngọc Cơ nhìn chậu hoa trên ghế cao bị Trần An Chi đập vỡ ở cạnh cửa, nàng cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: "Có chuyện gì thì về vương phủ nói được không?"

“Vừa nãy nàng mới nói bảo đợi nửa canh giờ, giờ lại nói về vương phủ nói? Vưu Ngọc Cơ, nàng đang trốn tránh gì? Có điều gì chột dạ sao?"

"Ta không có gì để sợ." Vưu Ngọc Cơ cảm thấy trong lòng hơi mệt mỏi.

" chuyện của nàng và hắn, ta đã biết hết rồi! Nàng còn ở đây giả vờ giả vịt làm gì!"

Vưu Ngọc Cơ nhíu mày. Ban đầu nàng không hiểu vì sao Trần An Chi lại ghét nàng như vậy, nghĩ rằng có lẽ là không thích điệu bộ của nàng, hắn lại có người trong lòng. Bây giờ có vẻ, Trần An Chi dường như hiểu lầm gì đó về nàng, vậy mà hiểu lầm nàng với Triệu Thăng?

Là hiểu lầm, hay có ai đó cố ý châm ngòi chia rẽ?

Chỉ là hiện tại Vưu Ngọc Cơ không có tâm sức để suy nghĩ về điều này.

"Sao không nói nữa? Thừa nhận rồi à?" Trần An Chi vẫn đứng ở cửa nhìn nàng, " Vưu Ngọc Cơ, ta không quan tâm trước đây nàng có những chuyện xấu xa nào trên thảo nguyên. Bây giờ nàng đã là thế tử phi của ta, hành xử có thể giống một nữ tử đứng đắn được không?"

Vưu Ngọc Cơ đặt bút xuống, ngước mắt nhìn thẳng vào Trần An Chi.

“Thế tử Thế tử nhất định phải chọn hôm nay, ở đây gây chuyện với ta sao?"

Hôm nay là ngày nàng lại mặt về thăm nhà, đây là Vưu gia, thư phòng của phụ thân nàng ngày ngày lui tới khi còn sống.

Trần An Chi ngẩn ra, dùng khóe mắt nhìn về phía chậu hoa bị đập vỡ ở chân, ngọc lan bị vùi trong đất và mảnh sứ vỡ. Hắn nghĩ đến việc vừa nãy mấy quản gia chắc chắn đã nghe thấy tiếng đập vỡ, e rằng người hầu trong Vưu gia cũng sẽ truyền tai nhau. Hắn cảm thấy có chút hối hận, rõ ràng trên đường đến đây hắn còn nghĩ rằng hôm nay sẽ đối xử tốt với nàng, dù chỉ là làm ra vẻ cũng là bù đắp.

Trần An Chi lùi lại một bước, giọng hạ thấp: " Ta sẽ đợi nàng trong phòng."

Chẩm Nhứ nghiêng đầu lau nước mắt, kìm tiếng nức nở, mới nói: "Phu nhân, không thể cứ thế này mãi được. Người và thế tử hãy nói chuyện rõ ràng? Giải thích hết mọi hiểu lầm..."

Vưu Ngọc Cơ nhìn chậu hoa vỡ vương vãi trên đất, đây là chậu hoa thứ hai mà Trần An Chi làm vỡ.

Nàng là một người kiêu ngạo, nàng không có làm sai thì sẽ không đi giải thích.

Trần An Chi trằn trọc trở mình, vừa nhớ lại chuyện hôm nay vừa chờ Vưu Ngọc Cơ. Hắn là người dễ xúc động, thường hay xúc động nói nói bậy, rồi lại bắt đầu hối hận ngay sau đó. Hắn một mực chờ Vưu Ngọc Cơ trở về, muốn nhân cơ hội hai người ở chung để nói mấy câu, nhưng Vưu Ngọc Cơ không trở về, nàng đến thăm mẫu thân.

Liễu ma ma khuyên nhủ, nhưng Vưu Ngọc Cơ vẫn rửa mặt chải đầu sau đó mềm mại nằm dựa bên mẫu thân. Nàng ôm tay bà vào trong lòng, khóe môi mỉm cười nhưng nước mắt lại ào ạt tuôn rơi. Nàng cũng không biết sao lại như thế, dựa vào bên người mẫu thân ngửi mùi hương quen thuộc trên người bà là không kìm được nước mắt.

“Nương, con biết người rất nhớ phụ thân. Nhưng đừng bỏ con được không?"

Nữ nhi rất cần người, nhớ sự dịu dàng trong ánh mắt khi mẫu thân cười, nhớ từng tiếng dặn dò của người.

Bánh rượu nếp Tô Tử đã nguội lạnh.

·

Nửa đêm, Tư Khuyết đến Vưu gia. Hắn vào Khuê phòng của Vưu Ngọc Cơ trước, phát hiện chỉ có một mình Trần An Chi ngủ ở đó. Hắn chỉnh lại đấu lạp, đi đến phòng của Vưu phu nhân, quả nhiên thấy Vưu Ngọc Cơ nằm bên cạnh.

Nàng như một đứa trẻ cuộn tròn, ôm chặt tay mẹ trong lòng. Nàng mặc một chiếc áo ngủ rộng màu tím, tay áo vén lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Tư Khuyết đứng cạnh giường nhìn Vưu Ngọc Cơ, ung dung nói ra câu ngày đó khi gặp lại ở vương phủ mà hắn định nói——

“Vẫn là mặc màu tím đẹp hơn.”

Hắn cúi người ôm Vưu Ngọc Cơ, mu bàn tay chạm đến một vệt nước mắt.