Chương 12: Nhớ lại

Kỳ Chỉ cảm thấy lời này của Thương Yên Phù rất vô lý, nàng bảo vệ Hương Nhi, nói: "Ngươi đừng có mà ác độc như vậy chứ hả? Nàng cũng là một mạng người đó."

Thương Yên Phù nghe Kỳ Chỉ nói thế thì cảm thấy buồn cười vô cùng, nàng ta đi tới trước mặt nàng, nói: "Ta lại thấy mình rất tốt bụng đấy, bắt ngươi trở về, nàng cũng không cần chết nữa. "

Kỳ Chỉ cau mày, ôm Hương Nhi vào lòng, hung tợn trừng mắt nhìn người kia.

"Được rồi, đừng có mà nhìn ta như vậy." Thương Yên Phù nhìn đi chỗ khác, nói với Kỳ Chỉ: "Hôm nay ngươi cũng nhìn thấy hết rồi đó, trong khoảng thời gian này, yêu vật dưới núi gây chuyện, cho nên ngươi cứ yên vị ở lại núi Nguyệt Tông đi, đừng có chạy lung tung."

Kỳ Chỉ không nói gì nữa, chỉ vỗ vỗ vai Hương Nhi, bảo nàng ấy đừng khóc nữa.

"Ta hiểu rồi." Kỳ Chỉ cũng dịu giọng lại, nói với Thương Yên Phù: "Trong khoảng thời gian này ta sẽ ở đây, không chạy lung tung nữa."

Thương Yên Phù nhìn Kỳ Chỉ muốn nói lại thôi, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.

"Ta còn có việc, không ở lại đây với ngươi nữa." Thương Yên Phù cầm kiếm nói: "Cả hôm qua và hôm nay ngươi đều trốn khóa học buổi sáng, hy vọng ngày mai ngưoi đừng như thế nữa."

Kỳ Chỉ gật đầu.

Thương Yên Phù nhìn Kỳ Chỉ, im lặng một lúc rồi mới nói: "Năm nay là năm cuối cùng rồi, ta hy vọng ngươi không còn là đệ tử ngoại môn nữa."

Kỳ Chỉ im lặng không trả lời, mãi cho đến khi Thương Yên Phù rời đi, nàng mới buông Hương Nhi ra, thấy người kia vẫn còn khóc nức nở. Nàng áy náy vô cùng, xin lỗi nàng ấy: "Xin lỗi Hương Nhi, ta thật sự không biết nếu mình bỏ nhà đi, ngươi sẽ gặp nguy hiểm như vậy, ta không cố ý đâu, đừng khóc nữa, được không hả?"

Hương Nhi lắc đầu, hai mắt đỏ hoe nói: "Tiểu thư, nếu sau này người rời đi, xin hãy mang theo Hương Nhi đi cùng, bởi vì không có tiểu thư, ta đi đâu cũng chết hết, huhu."

Nhìn thấy cô nương tầm mười lăm, mười sáu tuổi khóc như vậy, lòng nàng mềm nhũn, vội ôm người vào lòng, vỗ về.

Kỳ Chỉ khá bất lực, dường như chuyện rời khỏi núi Nguyệt Tông vẫn phải cân nhắc lâu dài hơn.

***

Cùng lúc đó, Cố Thính Sương vừa trở về Càn Nguyệt Tông thì đã đến thư phòng nghỉ ngơi.

Hai đệ tử đi theo Cố Thính Sương lẳng lặng đứng ở hai bên, nàng ta nhìn một đống giấy tờ cần xử lý trên bàn, nhàn nhạt thở dài.

Một trong hai đệ tử thấy nàng ta như vậy, vội nói: "Hôm nay tông chủ đủ bận rộn rồi, thôi thì người nghỉ ngơi chút đi?”

"Không sao." Cố Thính Sương cầm một quyển trục lên, nói: "Các ngươi chuẩn bị cho buổi sát hạch các đệ tử ngoại môn đến đâu rồi?"

"Vẫn còn đang chuẩn bị, nhưng chắc chắn sẽ hoàn thành đúng hạn."

"Ừm."

Cố Thính Sương đặt quyển trục trong tay xuống, xoa xoa trán: "Các ngươi cứ đi ra ngoài trước đi, nếu có chuyện ta sẽ cho gọi."

Hai đệ tử hành lễ rồi rời đi, thư phòng dần trở lại yên tĩnh.

Cố Thính Sương lại nhớ đến cô nương tên là "Kỳ Chỉ" mà mình mới gặp ở trạm dịch hôm nay, rõ ràng là hai khuôn mặt khác nhau nhưng nó lại nhắc nàng ta nhớ về "Kỳ Chỉ".

Thê tử đã chết hơn mười năm của mình.

Cố Thính Sương vẫn rõ cảnh tưởng ngày hôm đó trên Độ Tiên Đài, nàng ta đến chậm một bước, chạy đến thì chỉ nhìn thấy xác chết lạnh băng của Kỳ Chỉ.

Tông chủ Mặc Sinh đứng sau lưng nàng ta, khinh thường nhìn xác chết của Kỳ Chỉ, nói: "Thật đúng là cái thứ vô dụng, chỉ mới đến cú thiên lôi thứ hai mà đã không chịu nổi. Nhưng không sao, vẫn ổn, cú thiên lôi thứ ba này thì ngươi tự chịu đi, ta tin ngươi có thể làm được mà, dù sao cũng chỉ có một cú."