Chương 13: Tông chủ Mặc Sinh

"Tại sao...."

Cố Thính Sương ôm lấy người đã không còn hô hấp vào vòng tay, đôi mắt đỏ hoe, nàng ta khàn giọng hỏi: "Tại sao nhất định phải là nàng! Ta đã nói rằng mình có thể sống sót qua lôi kiếp mà, tại sao lại thành ra như thế này! ”

Ngày trước, tông chủ Mặc Sinh ép Cố Thính Sương phải thân cận với Kỳ Chỉ, cho nên Cố Thính Sương mới nghĩ, chỉ cần bản thân không chạm vào người kia, Kỳ Chỉ sẽ sống sót.

Nhưng nàng ta đã nhầm.

Chỉ cần bản thân đến gần Kỳ Chỉ, cho dù có chạm vào nàng hay không, kết cục của Kỳ Chỉ đều là như thế.

"Cố Thính Sương, ngươi không phải người thường, nên tốt nhất là hãy từ bỏ những cảm xúc này đi." Tông chủ Mặc Sinh nhìn nàng ta, bình tĩnh nói: "Hơn nữa, thật ra chính là ngươi mới là người gϊếŧ Kỳ Chỉ.”

Ngươi là người đã gϊếŧ Kỳ Chỉ.

Chính là ngươi đó, Cố Thính Sương!

Cố Thính Sương tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt thở dài, cho dù đã mười năm trôi qua, nàng ta vẫn cảm thấy những gì tông chủ Mặc Sinh nói là đúng.

Bất kể lý do là gì, nàng ta mới là thủ phạm thực sự đã gϊếŧ chết Kỳ Chỉ, còn tông chủ Mặc Sinh chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi.

Lối vào thủy lao trong thư phòng từ từ mở ra, Cố Thính Sương dùng linh lực biến ra một con bướm màu bạc để dẫn đường, chiếu sáng con đường dẫn đến thủy lao trước mặt.

Càng đi, nhiệt độ càng xuống thấp, Cố Thính Sương đi đến phần sâu nhất, nơi đây khá sáng sủa.

"Tí tách"

Cố Thính Sương giẫm lên mặt nước, nhìn tông chủ Mặc Sinh bị nhốt trong l*иg sắt, khuôn mặt lập lòe lúc sáng lúc tối, nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

Tất cả mọi người đều biết, tông chủ Mặc Sinh đột nhiên biến mất, nhưng lại không ai biết rằng, lão ta bị chính đệ tử của mình nhốt vào thủy lao, mười năm không thấy ánh sáng.

"Sư phụ." Cố Thính Sương khinh thường nhìn lão ta, bình tĩnh nói: "Mấy năm nay ngươi ổn không?"

Nam nhân kia nghe thế thì nhíu mày, chân tay bị xiềng xích giam cầm, đờ đẫn nghe Cố Thính Sương nói mà không đáp lời nào.

Cố Thính Sương đi vòng quanh ngó nghiêng lão ta một vòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve xích sắt dày cộm kia, cảm nhận cái lạnh thấu xương và linh lực trời đất trên đó.

"Hôm nay ta gặp một người có cùng tên cùng họ với nàng ấy đấy." Đôi mắt Cố Thính Sương lóe sáng, thì thầm: "Nếu Kỳ Chỉ còn sống, chắc hẳn bây giờ nàng cũng sẽ hoạt bát đáng yêu như vậy, nhưng đáng tiếc, ta không tìm thấy nàng nữa rồi."

Giọng nói bình tĩnh của Cố Thính Sương vang vọng khắp trong thủy lao, nàng ta nhìn tông chủ Mặc Sinh, nói: "Sau khi nàng chết, ta có xuống Địa Phủ một chuyến, đợi ở đó một năm, nhưng lại không thể đợi nàng ấy đến được. Ngươi nói xem, có phải nàng vẫn đang oán trách ta đúng không? Thế nên mới không chịu đến...”

Mười năm trước, cổng Tiên Môn mở rộng, nhưng Cố Thính Sương lại từ bỏ cơ hội phi thăng, thay vào đó là sử dụng toàn bộ linh lực của mình để xé toạc cánh cửa dẫn đến Địa Ngục.

Nàng ta muốn mang linh hồn của Kỳ Chỉ về, không có sự cho phép của nàng ta, Kỳ Chỉ không được phép chết!

Nhưng cho dù Cố Thính Sương đã lục tung mọi ngóc ngách của Địa Phủ, nàng ta không thể tìm thấy linh hồn của Kỳ Chỉ.

Khi được xem Sổ Sinh Tử, nàng ta mới biết, Kỳ Chỉ đã hồn phi phách tán rồi...

[Hồn phi phách tán, đời này, ngươi sẽ không tìm thấy nàng được nữa]

Diêm Vương thấp giọng nói với Cố Thính Sương: [Người không có tên trong Sổ Sinh Tử sẽ thoát khỏi luân hồi, không được sống lại. Đời này, ngươi và nàng đã hết duyên]

Thoát khỏi luân hồi, không được sống lại.

Mười năm đã trôi qua, Cố Thính Sương bắt đầu chấp nhận sự thật này.