Chương 7

Edit by Triệu Viu

Hiện tại La Tranh Tranh đã trở lại nguyên trạng, như thế nào thích mặc làm sao, cô vừa cười vừa nói: "Người như chúng ta dù khoác một cái bao tải đi ra ngoài, người ta cũng không thể nói gì còn sẽ cảm thấy bao tải có thể là làm từ vàng, thoải mái là được, chị dâu cả không biết là em nối tóc, tóc dài bồng bềnh càng thể hiện thanh xuân bức người sao?"

Vương Nhã Ngưng kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, nhịn không được nói: "Da mặt em thật là dày."

Tuổi của La Tranh Tranh vốn cũng không lớn, nhiều hơn trẻ con một tuổi, nhìn không khác hai mươi tuổi lắm, thật đúng là gặp may mắn, khó trách Cố Thức thà không cưới Tô Chỉ Lam, lấy một cô gái nhà nông.

Tiểu Thừa Gia thấy mẹ đang nói chuyện với bác dâu cả, chạy tới chơi với anh họ.

La Tranh Tranh rất vô tội: "Chị dâu, em nói thật mà."

Vương Nhã Ngưng lườm cô, kéo cánh tay của cô, thấp giọng nói: "Nghe nói chị dâu ba của em vừa mang bầu."

Việc này, đời trước La Tranh Tranh đã biết, anh trai Cố Linh là con riêng, anh cả anh hai còn có Cố Thừa kết hôn thì ba chồng đều cho cổ phần công ty, còn có một chút quỹ bất động sản, chỉ có Cố Linh chỉ cho mấy ngàn vạn tiền mặt, đều là con trai của ông già, bất công như thế, trong lòng tất nhiên không phục.

Thừa Duệ vừa qua một tuổi, lão gia tử giao cho chị dâu cả một ít cổ phần công ty.

Dựa theo quỹ đạo đời trước, trong khoảng thời gian này lão gia tử cũng sẽ chuyển cho cô một ít cổ phần công ty, đời trước cô ngu ngốc không muốn cổ phần này.

Sau khi Thừa Tuệ nhà anh ba qua một tuổi, lòng hắn cho rằng lão gia tử ít nhiều sẽ chuyển cho vợ chồng bọn hắn chút cổ phần công ty.

Không muốn lão gia tử chỉ cho một ít tiền mặt còn có đồ trang sức, còn lại không có gì cả. Anh ba cho là hắn sinh chính là con gái, lão gia tử không thèm để ý, cổ dùng sức muốn sinh con trai, cho nên mới mang thai lần hai nhanh như vậy.



Vương Nhã Ngưng lại hỏi: "Em đoán Dư Sương này mang thai là con trai hay là con gái?"

La Tranh Tranh cười nói: "Sao em biết được?"

Thân là nhân sĩ trọng sinh, cô thật đúng là biết rõ, nhưng cô sẽ nói cho Vương Nhã Ngưng sao?

Vương Nhã Ngưng bĩu môi: "Hai vợ chồng lão Tam còn chưa thấy rõ thân phận của mình đâu."

Một đứa con riêng, để cho hắn áo cơm vô ưu lớn lên trong nhà cũng không tệ, còn dám nhớ nhung tài sản trong nhà, cũng quá tham lam rồi, cũng không nhìn xem đứa con riêng khác trôi qua hằng ngày thế nào.

La Tranh Tranh cười không nói chuyện, tập đoàn Diệp Thị cũng không kém so với Cố thị, Cố Thức là tổng giám đốc tập đoàn Diệp Thị, sau này sẽ kế thừa Diệp Thị, rất hiển nhiên cho dù là một nhà bọn họ được một ít cổ phần công ty Cố thị, cũng sẽ không đoạt thân phận người thừa kế với nhà lớn và chi thứ hai, nhà ba thì không nhất định.

Vương Nhã Ngưng nhìn khóe miệng La Tranh Tranh cười, nhịn không được hâm mộ: "Cũng là nhà của các em tốt hơn." Không có người theo chân bọn họ tranh đoạt.

La Tranh Tranh nói: "Chúng em cũng có chỗ không như ý."

Chồng được người hâm mộ, rất dễ dàng bị người oán hận, luôn nghĩ tới nhược điểm của các cô.

Vương Nhã Ngưng nghĩ đến mẹ chồng mặt lạnh, không khỏi đồng tình với cô: "Cũng thế."

Mẹ chồng không phải mẹ chồng ruột, cũng không để con dâu ba nhà còn lại là các cô ở trong mắt, tất nhiên không để ý các cô, La Tranh Tranh không giống với lúc trước, con dâu ruột, mọi cử động bị mẹ chồng chú ý, có thể không thống khổ sao?

La Tranh Tranh biết rõ cô ta nghĩ sai, nhưng cũng không giải thích.