Chương 1-2

Ngày 26/01/2024

EDIT: Dandan

======

Ở đế quốc trùng tinh, trùng đực giống như Yến Thỉ không thể nghi ngờ là cực kỳ thưa thớt. Tuy rằng hiện nay đế quốc trùng tinh đã không giống với trước kia hùng thiếu thư nhiều, trùng đực là giống loài quý hiếm, nhưng trọng hùng khinh thư vẫn cứ tồn tại như cũ. Đối với rất nhiều trùng phong kiến mà nói, trùng cái không thể dựng dục trùng trứng, thì chính là phế vật. Bọn họ hầu như đều sẽ lựa chọn bỏ thư quân, rồi chọn lựa trùng cái khác.

Tuy rằng Yến Thỉ không thèm để ý, nhưng mấy năm nay, Văn Khanh vẫn luôn không có dựng dục trùng trứng, khó tránh khỏi việc bị những trùng khác chỉ chỉ trỏ trỏ. Từ lúc còn ở trường học, Văn Khanh đã được những trùng khác nhận định là thanh lãnh cao ngạo, giống như một đóa hoa cao quý, lạnh lùng trên núi băng. Chỉ có Yến Thỉ biết, Văn Khanh là trùng dịu dàng lại biết săn sóc, bởi vì nguyên nhân từ gia đình, tính cách của y có chút mẫn cảm cùng tự ti. Mà quy huấn bất thành văn của xã hội đối với trùng cái làm y không thể tiếp thu việc mình không thể có trùng nhãi con.

Còn Yến Thỉ chỉ là cô nhi lớn lên ở hoang tinh, từ nhỏ lăn lê bò lết ở hoang tinh, dưỡng thành tính cách có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Sau lại bởi vì ngẫu nhiên bị tuần sát viên phát hiện, đưa hắn đi kiểm tra thì phát hiện ra là trùng đực khỏe mạnh, liền đưa đi chủ tình, từ đế quốc giúp đỡ phí sinh hoạt và học tập cho hắn.

Bởi vì kinh nghiệm sinh tồn trong quá khứ, Yến Thỉ cực kỳ am hiểu khai quật ý tưởng chân thật trong nội tâm của trùng khác. Hắn hiểu rõ về tình trạng và tâm tình của Văn Khanh, vì thế vào một ngày nào đó đã cùng Văn Khanh thương lượng, đi viện phúc lợi đế quốc nhận nuôi một bé trùng nhãi con.

Văn Khanh rất vui sướиɠ. Từ sau khi y bị thương liền không có lại đảm nhiệm chức vụ quân thư, chỉ làm chút công tác giấy tờ ở trong quân đội, còn phải chịu đựng nhàn ngôn toái ngữ. Biết được Yến Thỉ nguyện ý cùng y dưỡng dục trùng nhãi con, Văn Khanh phảng phất như cây khô gặp mùa xuân, toàn bộ trùng đều vui vẻ trở lại. Họ cùng nhau trình đơn xin nhận nuôi, lại nôn nóng chờ đợi được thông qua xét duyệt.

Vào ngày cuối cùng trong tháng, đơn xin của họ rốt cuộc được thông qua.

Trong phi thuyền huyền phù đến viện phúc lợi đế quốc, Văn Khanh bắt đầu khẩn trương. Y không ngừng vén tóc dài màu vàng nâu của mình lên, lẩm nhẩm lầm nhầm nhắc mãi thời tiết trùng tinh thật nóng bức.

Yến Thỉ buồn cười nhìn y: “ Đừng khẩn trương như vậy. ”

Văn Khanh tìm ra khăn tay chà lau mồ hôi, lo sợ bất an hỏi hắn: “ Nếu không có trùng nhãi con nào nguyện ý đi theo chúng ta thì phải làm sao bây giờ? Em có phải thoạt nhìn rất dữ hay không? ” Khi còn ở quân đội, đều có rất nhiều trùng cái sợ hãi y.

Y dùng đôi mắt nâu thủy nhuận nhìn chằm chằm hắn, Yến Thỉ nhéo nhéo gương mặt Văn Khanh: “ Rất nhiều trùng nhãi con đều ước được nhận nuôi đâu, anh chỉ sợ lát nữa em quá rối rắm, muốn mang tất cả về thôi. Đến nỗi dữ hay không dữ sao... ”

Yến Thỉ làm bộ nghiêm túc đánh giá Văn Khanh.

Năm đó khi còn ở trường quân đội, nguyên nhân Văn Khanh bị xem là đóa hoa cao quý lạnh lùng, có rất lớn một bộ phận là do mặt y quá có tính mê hoặc. Văn Khanh dáng người cao gầy, đứng thẳng thì như tùng trúc. Mặt mày sắc bén, mũi cao thẳng, thoạt nhìn tự phụ lại thanh lãnh. Khi mặc vào chế phục càng là một bộ dáng cự trùng ở ngoài ngàn dặm.

Yến Thỉ vén tóc Văn Khanh ra sau tai, khẽ cười trêu chọc: “ Em nhìn qua, sẽ là một thư phụ tốt. ”

Gương mặt nõn nà của Văn Khanh ửng đỏ, y kéo tay Yến Thỉ xuống, quay đầu đi nhỏ giọng nói: “ Hùng chủ chỉ biết trêu chọc em. ”

Cứ trò chuyện một đường như vậy, Văn Khanh liền không còn khẩn trương, bọn họ cũng đến viện phúc lợi đế quốc rồi.