Chương 3

Qua buổi trưa, trước điện yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng ve kêu không ngừng, thời tiết oi bức.

Cũng không có người đến can ngăn.

Nô tỳ nói nhỏ với nàng ta: "Đã tan triều, xe ngựa của Lận đại nhân hồi phủ từ lâu rồi ạ."

Nương nương cảm thấy hài lòng, thướt tha đi từ trên cao xuống.

Nàng đứng trước mặt ta, cúi xuống nhìn ta: "Nghe nói lúc Lận Quý cầu hôn ngươi rất vội vàng, ngay cả sính lễ cũng chưa kịp chuẩn bị."

"Hôm nay thưởng cho ngươi bộ diêu này." Nàng ta gỡ bộ diêu trông khá cũ trên đầu xuống, cắm mạnh vào tóc ta, "Chúc ngươi, năm nào cũng như đêm qua."

(Bộ diêu là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử.)

Ra khỏi cửa cung, ta bị cảm nắng, ngã xuống trước xe ngựa.

Khi tỉnh lại đã là buổi tối mát mẻ.

Chỗ bị bỏng trên tay ta đang được bôi thuốc mỡ, ta mở mắt ra, cứ tưởng là phu quân của mình.

Hóa ra là một nô tỳ.

Thấy ta tỉnh lại, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lận Quý ngồi cạnh cửa.

Nhưng không dám lên tiếng gọi hắn, bởi vì hắn đang nhẹ nhàng mân mê bộ diêu nương nương ban thưởng cho ta.

Nhìn đến mức mất hồn.

Đêm đó ta dọn đồ về nhà mẹ đẻ.

Đi được nửa đường, ta bị trưởng tỷ, cũng chính là Vương phi cho gọi đến vương phủ.

Những chiếc đèn l*иg trắng treo trước vương phủ quay cuồng trong gió.

“Vương gia đột nhiên mất trong đêm, tiểu thư mau đi an ủi Vương phi đi ạ."

A tỷ mặc áo tang ngồi trên đầu giường lau nước mắt, vẻ mặt đau khổ, được mấy chục mỹ thϊếp của lão vương gia vây quanh an ủi.

Mọi người đi, ta mới có thể đến gần ngồi bên cạnh tỷ ấy.

"A tỷ, tỷ đừng quá..."

Ta còn chưa kịp nói hết, cửa phòng đóng lại, tỷ ấy quay đầu ôm ta.

Tỷ ấy vùi vào lòng ta, không nhịn được bật cười: "Mẹ nó, cuối cùng ta cũng đợi được đến lúc hắn chết, phát tài rồi."

Ta hỏi a tỷ tại sao Vương gia ra đi đột ngột như vậy?

Vẻ mặt a tỷ hiền lành: "Ta cũng không biết nữa, ta bỏ thuốc rất chậm mà, chưa bao giờ vội vàng."

"Lão ta chết rất thảm, đột nhiên bị ám sát, ngã ngay ngoài cửa phòng bọn ta." A tỷ chỉ ra ngoài cửa, "Kia, cánh cửa đó."

Còn chưa dứt lớt, có bóng người lướt qua như gió khiến ta giật mình.

"Người ám sát vẫn trốn ở trong phủ." A tỷ nói khẽ bên tai ta, "Kiếm pháp của hắn rất đáng sợ, rõ ràng là một phát trí mạng, đã thế còn thảnh thơi khắc hình hoa hải đường lên cánh cửa nữa."

Tuy nói lão vương gia ra đi bất ngờ, nhưng cũng không ảnh hưởng tốc độ nói chuyện của a tỷ.

"Vẫn là vương phi chuẩn bị ổn thỏa." Thế tử nghiêng mặt nói với a tỷ.

Cái gì mà chuẩn bị ổn thỏa?