Chương 5

Cảm thấy đau lòng.

Lận Quý ngồi cách ta rất xa. Hắn ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm quyển sách, mắt nhìn thẳng.

"Phu quân."

Hắn nhướng mi nhìn ta.

Ta nhỏ giọng: "Ta nghe kỹ lại rồi, hắn thổi kèn chẳng ra làm sao cả."

Hắn di chuyển tầm mắt: "Ta lại thấy dễ nghe đó chứ."

Tiếng kèn bên ngoài đột nhiên dừng lại, một lát sau, có một nô tỳ bước vào nói: "Đại nhân, lang quân thổi kèn ngất đi rồi."

“Ai ui!” Ta nhanh nhẹn bước xuống giường.

Nhưng chỉ một ánh mắt của Lận Quý đã khiến ta rụt chân về.

Lại có một nô tỳ bước vào bẩm báo: "Đại nhân, lang quân tỉnh rồi, nói khó chịu, muốn gặp phu nhân."

"Khó chịu thì mời đại phu đi, mời phu nhân làm gì?" Hắn thờ ơ lật một trang sách.

Ta vùi vào trong chăn, không nhịn được lại ngó đầu ra bên ngoài.

Đúng lúc bị Lận Quý bắt gặp.

Hắn liếc mắt rồi muốn quay đi, nhưng tầm mắt lại dừng trên bờ vai không cẩn thận bị lộ ra ngoài của ta.

Chỉ dừng một giây rồi quay đầu.

Ngón tay cầm sách hơi siết chặt.

"Mới vậy mà đã hôn mê? Đúng là yếu ớt." Hắn đột nhiên nhướng mày nhìn ta, cười như không cười gọi, "Phu nhân."

"Là do ta sai, mấy hôm nay ta đã ép hắn thổi nhiều rồi, chắc hắn bị váng đầu." Ta nhỏ giọng cãi lại.

Tai hắn luôn rất thính, bàn tay lật sách dừng lại, ngước lên nhìn ta như muốn hiểu ta đang nghĩ gì.

"Vương gia ra đi đột ngột, ta cũng rất đau lòng." Ta ngoan ngoãn nói dối không cần chuẩn bị bản thảo, "Ta chỉ bảo hắn thổi một khúc thể hiện lòng thương tiếc thôi."

Ta vừa dứt lời, một nô tỳ lại bước vào nói: "Đại nhân, lang quân nói chắc ca ca đang bắt nạt hắn, hắn không muốn làm tỷ tỷ khó xử nên ở một mình cũng được."

Nghe vậy, Lận Quý thong thả đặt quyển sách xuống bàn, đặt tay lên đó, mỉm cười nhìn ta như một con hồ ly.

"Người nghe không hiểu tiếng kèn chỉ có thể là người nằm trong quan tài. Hắn đã thổi kèn lão luyện như vậy, tất nhiên sẽ hiểu khi nào nên thổi, khi nào không nên thổi đúng không phu nhân?"

"Lận phủ thật kỳ lạ, tiếng kèn vang lên bảy ngày vẫn chưa dứt."

"Haiz, ngươi không biết thôi! Lận phu nhân chính là em gái ruột của Vương phi, vương gia mất còn chưa đầy tháng, người ta còn đang đau buồn."

Xe ngựa đi qua con phố dài, người bán nón lá và người bán bánh hấp đang huyên thuyên trước cửa Lận phủ.

Tới vương phủ, ta lập tức tới nơi ở của trưởng tỷ.

Tỷ ấy đang chơi cùng với mấy chục mỹ thϊếp của lão vương gia.

"A ~ tỷ tỷ tới bắt ta đi!"

"A ~ muội muội đừng chạy mà!"