Chương 7

Ta phiền muộn kể lại chuyện "bảy ngày thổi kèn" cho trưởng tỷ nghe.

Tỷ ấy vỗ tay ta rồi thở dài thườn thượt.

Sau đó lấy ra một hộp nhỏ từ trong phòng, lấy một viên màu đen trong đó ra nhét vào tay ta.

"Cái này sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của đàn ông." Tỷ ấy nói sâu xa, "Tìm cơ hội đưa thứ này cho hắn đi."

Xe ngựa đi qua phố dài, trên đường rộn ràng nhốn nháo.

Ta cẩn thận nhét viên thuốc màu đen vào trong hộp nhỏ.

"Lão vương gia vừa chết, hai mươi vạn kỵ quân cũng không rơi vào tay thế tử."

“Hừ! Hắn mơ mộng hão huyền, hiện giờ Thánh thượng chỉ muốn tu tiên, suốt ngày nhốt mình trong đạo quan cầu được trường sinh bất tử, nương nương nắm quyền trong cung, gia tộc bên mẹ Lâm thị lại là nguyên lão ba triều." Một nam tử mặc quan phục bên ngoài đắc ý giơ tay lên, "Có rơi vào tay hắn hay không còn phải để Lâm thừa tướng xem xét đã."

Vừa dứt lời, hắn giơ tay lên cao, không cẩn thận chạm vào xe ngựa của ta.

"Xe nhà ai không có mắt, ngay cả bản quan cũng dám đυ.ng vào!" Hắn hậm hực xốc màn xe của ta lên, "Để bản quan xem là tên điêu dân nào?"

Ta không kịp tránh, đối diện với hắn.

"A...." Vẻ mặt hay thay đổi, háo sắc xoa tay, "Là tiểu nương tử nhà ai thế này?"

"Ấy, đại nhân." Tên quan nhỏ bên cạnh giữ hắn lại, nói nhỏ với hắn, "Đây là xe ngựa của Lận phủ."

"Lận phủ ư?" Hắn đảo mắt, đánh giá ta một lượt từ trên xuống dưới, sau đó cười trào phúng, "Vậy đây chính là Lận phu nhân rồi, Lận Quý là tên si tình, nói vậy, bây giờ phu nhân vẫn còn hoàn bích (xử nữ) phải không?"

Trên đường, mọi người vây quanh hóng hớt.

Ta vô tình gây chuyện, muốn kéo mành xuống bỏ chạy lấy người.

Nhưng hắn lại trở nên kiêu ngạo, bàn tay đầy mỡ vươn tới muốn sờ ống tay áo của ta.

Ta không kịp tránh đi, chỉ thấy đột nhiên bị lóe mắt, một thanh kiếm xuyên qua khiến tay hắn bị đứt trước mặt ta.

Bàn tay lăn đến chỗ chân ta.

Hắn cong miệng, còn chưa kịp phản ứng thì những người xung quanh đã hét lên: "Gϊếŧ người! Gϊếŧ người rồi!"

Thích khách mặc đồ đen, ra chiêu rất nhanh, dáng vẻ lười nhác, trắng trợn khắc đóa hoa hải đường lên mặt nam tử.

Ban ngày ban mặt, thật quái đản.

Hắn quay đầu liếc ta một cái, ánh mắt lạnh băng nhìn rất yêu nghiệt.

"Mau, mau lên! Bắt lấy hắn!"

Khi mọi người phản ứng lại thì hắn đã biến mất như một cơn gió, không tìm thấy hành tung.

Trên đường nhốn nháo, mọi người xô đẩy khắp nơi.