Chương 22

Mộ Không Du lại tiến thêm một bước, mạnh mẽ nói: "Xét vì ngươi là nữ nhi duy nhất của Tiết trưởng lão, những năm này chúng ta đã nhiều lần nhẫn nhịn ngươi. Hôm nay ta thực sự không thể để ngươi tiếp tục nữa, ngươi muốn hủy hôn cũng được, không cần đến đây quấy rầy Giang Nguyệt, đưa giấy hủy hôn đến đây, từ đây về sau ngươi và Giang Nguyệt không còn quan hệ gì nữa, cũng không có quan hệ gì với Vô Tranh Tiên Phủ chúng ta nữa!"

Lời này quá quen thuộc, chính là sau khi nguyên chủ gửi thư hủy hôn, Mộ Không Du đến Cô Nguyệt Phong nói trực tiếp với nàng.

Không sai một chữ nào.

Trong truyện gốc, Tiết Ninh nghe những lời này, trực tiếp kéo ra "át chủ bài" của mình - cha nàng đã chết vì tiên phủ và Tần Giang Nguyệt.

Cha nàng đã chết, nàng không ai dạy dỗ, không ai yêu thương, đến tình trạng như hiện tại thì trách ai?

Đều là lỗi của họ.

Bây giờ họ còn muốn đuổi nàng ra khỏi tiên phủ nơi cha nàng từng sống, chỉ vì nàng không muốn làm góa phụ, lại còn là bắt nạt người yếu hơn à?

Nàng luôn có lý do, miệng lưỡi linh hoạt, dù một mình yếu đuối nhưng ánh mắt oán trách nhìn mọi người như thể chỉ cần tích tụ đủ lực lượng có thể gϊếŧ chết tất cả bọn họ.

Mộ Không Du trong truyện gốc cuối cùng cũng không thể đuổi Tiết Ninh đi, danh tiếng của Tiết trưởng lão quả thực quá mạnh mẽ, quyết định của ông ta vừa ra đã bị ánh mắt giống hệt với Tiết trưởng lão làm cho lung lay.

Nhưng từ đó về sau cắt đứt mọi liên hệ, cô lập nàng trong Vô Tranh Tiên Phủ cũng là điều dễ hiểu.

Nỗ lực lau đi vết máu bê bết trên mặt, thân thể của Tiết Ninh không bằng trước khi xuyên sách, chịu một chưởng tay này, phổi của nàng như cái phễu bị thủng, gần như không thể thở nổi.

Nàng khó nhọc đứng thẳng dậy, từng bước đi về phía họ, dưới ánh mắt lạnh lẽo và ghét bỏ của mọi người, từng chữ một nói: “Ta đã nói gì?”

"…?"

Tiết Ninh nhìn họ: “Ta đã nói gì mà ngươi cứ nói mãi thế? Ta làm tổn thương nàng ta hay sao mà ngươi đánh người? Ta cầm thư hủy hôn hay sao mà ngươi nói ta muốn muốn hủy hôn? Là ngươi mong muốn ta hủy hôn với Tần Giang Nguyệt phải không? Người vô tình vô nghĩa không biết xấu hổ không phải ta mà là phủ chủ đúng không? Dù sao ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy hôn.”

Tiết Ninh thậm chí còn cười ra tiếng: “Mục đích ta đến đây hôm nay chắc chắn sẽ làm các ngươi thất vọng. Ta không có ý định hủy hôn bỏ rơi Tần Giang Nguyệt, từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở đây, huynh ấy sống thêm một ngày, ta sẽ chăm sóc huynh ấy một ngày, huynh ấy chết, ta sẽ lo liệu tang lễ cho huynh ấy, thế nào, ngạc nhiên không, bất ngờ không?”

Nàng mang vẻ nổi loạn, như thể càng họ muốn nàng làm gì, nàng càng muốn làm ngược lại.

Vẻ mỉa mai trong đáy mắt như thể đã thấy qua sự hợp tác giữa họ, tuyệt không để họ như ý.

Thực sự khớp với thái độ nghi ngờ mà nàng thể hiện khi đối mặt với Tần Giang Nguyệt, như thực sự không tin hắn sắp chết.