Chương 10: Ngươi thú ta à?

Thẩm Tố Tố cau mày.

Thính lực của nàng rất tốt nên không chịu nổi sự ầm ĩ, xe chở tù đang dạo phố ở bên ngoài đến gần, bá tánh bên đường đang nghị luận vô cùng sôi nổi.

Trong lời nói của bọn họ phần lớn hàm chứa ý tứ châm chọc khiển trách, thỉnh thoảng còn trộn lẫn một ít ô ngôn uế ngữ.

Nàng không muốn nghe mấy âm thanh này, nàng cảm thấy ồn ào đến nỗi đau hết lỗ tai.

Thẩm Tố Tố luôn không muốn ủy khuất bản thân mình, nàng nhăn mi lại, bịt kín lỗ tai mình.

“Tiểu Mãn, ồn muốn chết.” Thẩm Tố Tố tức giận nói.

Nàng nâng cằm về phía ngoài cửa: “Đi, gọi người cho ta, để cho bọn họ đừng để xe chở tù đi tới gần đây.”

“Tiểu thư, bên ngoài dạo phố chính là trọng phạm triều đình.” Tiểu Mãn không dám đi, “Em…… em sợ.”

“Ngươi sợ thì để ta tự mình đi.” Thẩm Tố Tố nhíu mày, “Ta đã sớm bảo cha không cần làm chuyện vô dụng này, sao ông lại còn……”

“Xin lỗi, tiểu thư, em em em đi liền đây!”

Tiểu Mãn không dám làm trái ý của Thẩm Tố Tố, vội vàng chạy chậm ra khỏi tiệm y phục.

Thẩm Tố Tố đứng yên tại chỗ, nhìn Cố Trường Khuynh một cái.

“Ngươi tới đây chọn y phục cho ta.”

Thẩm Tố Tố đi vào sâu bên trong cửa tiệm.

“Đại tiểu thư, không thích đi dạo phố như vậy sao?”

Giọng của Cố Trường Khuynh vang lên ở phía sau Thẩm Tố Tố.

Giọng của hắn trầm thấp, chui vào tai Thẩm Tố Tố làm nàng có cảm giác vành tai của mình có chút ngứa.

“Một đám người vây quanh chỉ để xem phạm nhân chết, cực kỳ buồn cười, rất buồn cười.” Thẩm Tố Tố cười nhạt một tiếng, nói.

Tiểu cô nương tùy tùy đem tới y phục mới trình lên cho Thẩm Tố Tố xem, cung kính nói:

“Thẩm tiểu thư, vì người thường tới đây cho nên những bộ xiêm y này đều làm theo kích cỡ của người, người thử trước đi.”

“Gần đây hình như ta ăn nhiều béo hơn một chút.” Thẩm Tố Tố nhỏ giọng lầu bầu.

“Cũng không nặng.” Cố Trường Khuynh nói.

Thẩm Tố Tố vừa nghe thấy mày đẹp liền nhíu lại, mặt đỏ lên: “Ngươi…… Ngươi nói cái gì vậy.”

Nàng giật lấy xiêm y mới trên tay tiểu cô nương, chui vào gian thay quần áo, ấp úng nói:

“Ngươi tự chọn ít y phục đi, một lát nữa đi với ta phải ăn mặc đẹp chút.”

Thẩm Tố Tố thích tất cả mọi người bên cạnh mình đều phải xinh xinh đẹp đẹp, Tiểu Mãn luôn đi theo bên người nàng ăn mặc còn đẹp hoặc tiểu thư nhà khác.

Mà lúc này, Tiểu Mãn đã dẫn Trọng Cửu đi vào con phố này.

Ở phía trước xe chở tù có trọng binh gác, Tiểu Mãn đi theo Thẩm Tố Tố lâu rồi cũng quen thói cáo mượn oai hùm, không cảm giác được việc này quan trọng như thế nào.

Nàng lấy ra lệnh bài Thẩm phủ, trực tiếp bước ra tay ngăn cản đội ngũ áp giải xe chở trọng phạm.

Bị nhốt trong xe chở tù chính là một ông lão có gương mặt hiền từ, bá tánh ở huyện Trường Châu dưới sự quản giáo của Thẩm Nghiêm thống cũng được xem như rất có tố chất, không ném rau cải hay trứng gì gì đó lên người vị “kẻ gian tạo phản” này cả.

Tiếng mắng bên ngoài đường phố vẫn không ngừng, Tiểu Mãn nhăn mi, lấy hết can đảm truyền đạt mệnh lệnh của Thẩm Tố Tố.

“Tiểu thư nhà ta bảo xe chở tù của các ngươi đi hướng khác đi, chớ quấy nhiễu sự thanh tịnh của người.” Tiểu Mãn nói.

Quan quân áp giải xe chở tù cười:

“Đây là tỳ nữ nhà ai, ngươi có biết này xe chở tù đang giam giữ ai không, có biết vì sao lại phải dạo phố thị chúng không ?”

Tiểu Mãn nói: “Không biết, nhưng xin các người tránh ra.”

“Tỳ nữ Thẩm phủ, lão gia nhà ngươi không dạy ngươi làm việc à? Hay là huyện lệnh Trường Châu này đã tự đại đến mức này, dám vi phạm mệnh lệnh của triều đình?”

Tiểu Mãn vừa nghe liền nhận thấy được sự tình không đúng, nhíu mày hỏi: “Các ngươi có ýgì?”

“Việc này cho dù là Thẩm đại nhân trong phủ các ngươi có tới đây cũng chẳng thể làm chủ được, chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, kiến thức nông cạn, mau tránh ra.”

Quan quân cầm đầu vừa mới nói xong, tùy tùng phía sau y liền tiến lên thì thầm mấy câu bên tai hắn.

“Mấy ngày trước nô tài nhìn thấy Tiết đại nhân ở trong Thẩm phủ, đại nhân, chức quan của Thẩm Nghiên tuy thấp nhưng lão ta sinh ra được một nữ nhi vô cùng tốt, Thánh Thượng còn phải lau mắt mà nhìn nàng ta, mấy lần phái lễ quan đến triệu tuyển vào cung rồi, lần này cũng đã phái đến Tiết đại nhân đi.”

“Thánh Thượng thế mà lại rất kiên nhẫn với nàng ta, đến như này rồi cũng không cưỡng ép vào cung, không biết tiểu thư Thẩm gia này có chỗ nào đặc biệt.”

“Tiết đại nhân nói Thẩm gia tiểu thư đúng là có bệnh lạ, không chịu được sự kinh hãi, đại nhân, hay là cứ theo ý tứ của tỳ nữ này đi, cứ tránh trước rồi tính sau.”

“Nếu như tiểu thư Thẩm gia xảy ra chuyện gì không hay, Thánh Thượng trách tội xuống làm sao bây giờ.”

Quan quân suy nghĩ một lát, chậc lưỡi, nhìn Tiểu Mãn và Trọng Cửu từ trên cao xuống.

“Quay lại đi.” Y ra lệnh.

Đội ngũ xe chở tù thay đổi phương hướng, tránh khỏi con phố Thẩm Tố Tố đang ở này.

Ở cả Giang Nam, gần như ai cũng đều coi nàng là người được chọn, sắp phải vào cung, là chuyện tất yếu cho nên không ai dám đắc tội nàng.

——

Trong gian thay y phục châm đần hương thanh nhã, Thẩm Tố Tố rũ mắt, quấn đai trước ngực.

Tiểu Mãn không ở đây cho nên để tự nàng mặc y phục rất vụng về.

Chỉ vừa nghĩ đến chuyện vào cung nàng liền phát sầu.

Tân đế vừa đăng cơ không lâu, cũng là lúc phải tranh thủ lấy lòng da^ʍ cho nên bề ngoài hắn mới không cưỡng ép nữ tử dân gian triệu tuyển vào cung, để tránh khỏi bị mang danh ham hưởng lạc, hoang da^ʍ vô đạo.

Chỉ là lần này Tiết Thần đã đến cho nên nàng cần phải đưa ra lựa chọn.

Không vào cung, nàng cũng chỉ còn cách xuất gia hoặc là gả chồng.

Xuất gia là chuyện không có khả năng, cơm chay trong chùa nhạt nhẽo vô vị, nàng ăn không nổi mấy ngày.

Gả chồng sao……

Nhắc tới vấn đề này Thẩm Tố Tố lại tức giận, bởi vì với chuyện này nàng có một ký ức vô cùng xấu hổ.

Nàng tức giận phủ thêm áo khoác ngoài, vuốt thẳng những chiếc tua trên thái dương mình.

Thẩm Tố Tố đẩy cửa ra liền nhìn thấy Cố Trường Khuynh đã thay y phục xong.

Hắn mặc bộ y phục tay áo bó gọn gàng, thoạt nhìn rất thuận tiện để đánh nhau.

Thẩm Tố Tố vừa lòng, nàng liếc mắt nhìn Cố Trường Khuynh một cái, gật gật đầu với hắn.

m thanh ồn ào bên ngoài biến mất, toàn bộ con phố này lập tức yên xinh, bá tánh trong trấn đều đi theo xe chờ tù để xem náo nhiệt.

Thẩm Tố Tố đang định đi tìm Tiểu Mãn lại thấy một bóng người quen thuộc đi vào cửa hàng.

“Đúng là không thể chịu được mà, đường nào cũng đều gặp phải xe chở tù, đen đủi muốn chết, rốt cuộc Thẩm đại nhân đang làm cái gì vậy?”

Người bước vào cửa hàng mắt trợn trắng, vung tay hất mạnh tay áo.

Nàng ta quay đầu lại nói với thị nữ của mình: “Cung may nơi này an tĩnh, xe chở tù không đi ở đây, ta vào trước chọn hai kiện y phục.”

Nữ tử trẻ tuổi vừa tiến vào liền đối mặt với Thẩm Tố Tố.

Thẩm Tố Tố nhìn chằm chằm nàng ta rồi xoay đầu trợn trắng mắt.

Cô nương trẻ tuổi này có tên là Tống Trạch Cảnh, có thù oán với nàng.

Bắt nguồn từ một miếng vải mới về ở trong cái tiệm này, nàng thích cho nên đã đặt trước.

Kết quả cô nương Tống gia này không biết xấu hổ, nàng ta cũng muốn cho nên đã ra giá gấp mười lần để mua được miếng vải ấy.

Nhà nàng là phú thương nổi danh ở Giang Nam, là thật sự có tiền, tiêu tiền cũng chẳng chớp mắt lấy một cái.

Đương nhiên, chuyện kia đã chọc giận Thẩm Tố Tố, nàng tức giận đến mức đi tìm một loạt nguyên liệu quý hiếm được cống nộp để làm thành y phục mới, lung lay ở trước mặt Tống Trạch Cảnh một thời gian dài.

Miệng lưỡi Tống Trạch Cảnh sắc bén, lời vừa nhả là có thể đâm vào nỗi đau của Thẩm Tố Tố.

“ y da, đây không phải là Hoàng Hậu nương nương tương lai hay sao?”

Tống Trạch Cảnh đã đi tới, đi tới trước mặt Thẩm Tố Tố vuốt phẳng nút áo váy xiêu xiêu vẹo vẹo trước ngực nàng, cúi đầu cười nhẹ nói, “Sao bây giờ đến cả thị nữ cũng không còn nữa thế này.”

“Vô nghĩa, nếu không ngươi cho rằng tại sao con phố này lại có thể yên tĩnh như này?” Cơ thể Thẩm Tố Tố nhướn lên, né tránh nàng ta.

Nàng nhảy đến sau lưng Cố Trường Khuynh, cảnh giác nhìn Tống Trạch Cảnh, bĩu môi nói: “Đừng có nhắc đến cái gì mà Hoàng Hậu nương nương, vị trí này ta không đảm đương nổi.”

“Ai dô ai dô, không phải ngươi thật sự muốn từ chối lễ quan mà Thánh Thượng phái đấy chứ?” Tống Trạch Cảnh che miệng, làm ra vẻ kinh ngạc nói.

“Ta không nhập cung, thì có liên quan gì đến ngươi?” Thẩm Tố Tố nhướng mày nói.

“Ngươi vào cung, Giang Nam sẽ ít đi một người đối nghịch với ta chứ sao.” Tống Trạch Cảnh nói thẳng.

Từ sau lần Thẩm Tố Tố mua đồ bị nàng ta tranh trước thì sau này các nguyên liệu mới đến ở tiệm vải đều phải đưa tới cho Thẩm Tố Tố trước để nàng chọn rồi mới đến nàng ta, làm nàng ta rất tức giận.

“Ngươi chờ đấy, nếu như ta thật sự nhập cung, người đầu tiên ta đề cử cho hoàng đế cũng chính là ngươi, chúng ta cùng nhau nhập cung.” Thẩm Tố Tố thầm nghĩ, muốn chết thì mọi người cùng chết.

“Nhà ta chỉ là thương nhân, thân phận ti tiện, Thánh Thượng coi thường ta.”

Tống Trạch Cảnh lại rõ ràng tự mình nhận thức được.

Thẩm Tố Tố tức giận muốn chết, lại bắt đầu thở không nổi.

Cố Trường Khuynh theo bản năng hướng gần nàng hơn một chút, Thẩm Tố Tố ôm lò sưởi đặt ở trên bàn lên, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.

Nàng bị quái bệnh này rồi nhưng lại rất dễ dàng bị chọc giận.

“Huh? Đây là?” Tống Trạch Cảnh nhìn mắt Cố Trường Khuynh, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức.

Giang Nam ít có nam tử có khí chất không tầm thường đến mức như này.

“Thị vệ mới của ta, làm sao vậy?” Thẩm Tố Tố nhướng mày nói.

Tống Trạch Cảnh nhận bát trà mà thị nữ trong tiệm trình lên, mỉm cười nói: “Thẩm cô nương, nhập cung rồi là không được mang theo nam nhân đâu.”

“Ta không nhập cung!” Đây là sự thật mà Thẩm Tố Tố không muốn đối mặt nhất.

“Nhập cung hay không, không phải do ngươi nha, ngươi xem cả cái đất Giang Nam này, có ai dám cưới ngươi không?” Tống Trạch Cảnh cười nói, “Không bằng ngươi nghe theo kiến nghị lực trước của ta đi, vào Thanh Hà Môn của ta, các cô nương trong Thanh Hà Môn không cần lập hôn, à đúng rồi, cũng không cần ăn chay.”

Thanh Hà Môn là một giáo phái rất thịnh hành ở Giang Nam, cũng không biết bắt nguồn từ chỗ nào, nhưng có mấy vị trọng thần trong triều đình lại có liên hệ với Thanh Hà Môn, bởi vậy giáo phái Thanh Hà Môn này ở dân gian cũng rất lưu hành, ngang với Phật giáo được truyền đến từ Tây Vực, đều cùng được người ta tín ngưỡng.

“Bây giờ ngươi gia nhập chính là đệ tử sơ cấp, là thuộc hạ làm việc dưới trướng ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”

Tống Trạch Cảnh sửa sang lại một chút vòng vàng ở cổ tay nói.

“Ai nói ta không gả được cho người!” Thẩm Tố Tố thở phì phì nói.

“Năm trước khi lễ quan kinh thành lần đầu tiên tới, không phải ngươi đã dũng cảm viết thư cho đệ nhất tài tử Giang Nam —— đại công tử của thứ sử Tô Châu, bảo hắn cưới ngươi sao?”

“Người ta sợ tới mức vội vàng trả thư về, ai mà dám tranh đoạt nữ nhân với hoàng đế cơ chứ.” Tống Trạch Cảnh cười.

Thẩm Tố Tố cúi đầu, nhéo giữa mày của mình, việc này có thể nói chính là lần đại bại sỉ nhục đầu tiên trong cuộc đời này của nàng.

Đại công tử Lương Chiêu của thứ sử Tô Châu trước đây đọc sách với nàng.

Cũng chẳng thể nói nàng thích tên tiểu tử thúi Lương Chiêu kia được, chỉ là khi trước người này đã từng thổ lộ với nàng, lúc ấy nói cũng hay lắm, đúng là ba hoa chích chòe

.

Cái gì sơn vô lăng, thiên hợp địa, mới dám cùng quân tuyệt linh tinh……

Thẩm Tố Tố nghe xong bị dọa chạy, nàng cảm thấy cái gì mà “cùng quân tuyệt” thật là đen đủi, nàng nghe cũng không hẳn quá hiểu.

Sau đó nàng cũng chẳng để ý tới Lương Chiêu nữa, nhưng Lương Chiêu thường xuyên đến trước mặt nàng để xum xoe, đến khi tốt nghiệp thư viện rồi mới dừng.

Nhưng sau đó nữa chính là lúc lễ quan kinh thành tiến đến triệu tuyển nữ tử đàng hoàng vào cung, Thẩm Tố Tố đã có giấc mộng đáng sợ kia.

Nàng nghĩ tới Lương Chiêu đầu tiên cho nên đã viết thư cho hắn, bảo hắn tới thú nàng để tránh việc vào cung.

Kết quả cái tên tiểu tử thúi này, thế mà lại trả thư về, nghĩa chính từ nghiêm từ chối nàng.

Cho nên miệng của nam nhân đều là gạt người.

Thẩm Tố Tố một chữ cũng không tin.

Chuyện này truyền ra nàng cũng đã bị người ta cười nhạo thật lâu.

Thẩm Tố Tố ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Mãn ở bên ngoài đang bước vào, nàng trực tiếp đi qua, dứt khoát không thèm nhìn Tống Trạch Cảnh.

“Ai nói ta tìm không được người để gả, ngươi chờ đấy, ba ngày sau ta sẽ đem được hôn ước ra.” Thẩm Tố Tố khoác lác.

“Lương công tử được coi là công tử thế gia có ngoại hình đẹp nhất Giang Nam, nếu như ngươi tìm phải tôm nhừ cá thúi, ta thật sự khinh thường ngươi.” Tống Trạch Cảnh nói.

Thẩm Tố Tố tức giận dậm dậm chân ở trước xe ngựa.

Cố Trường Khuynh không nói một lời, đi theo phía sau nàng.

Trước khi bước lên xe ngựa, cuối cùng hắn cũng đã mở miệng.

“Đại tiểu thư, thật sự không muốn vào cung?” Hắn hỏi.

“Đúng vậy, vào cung có cái gì tốt chứ?” Thẩm Tố Tố dỗi nói.

Nàng có chút phát sầu: “Ngươi hỏi cái gì mà hỏi, chẳng lẽ ngươi thú ta à?”

Cố Trường Khuynh khựng lại một lát, nhìn đôi mắt hạnh của nàng bởi vì phát sầu mà rũ xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng nàng, trầm giọng nói: “Có thể.”