Chương 5

Trọng Cửu nghe lời, cúi người đem cõng nam tử họ Cố lên.

Tay ông chạm vào sau lưng hắn, nương theo ánh đèn l*иg trong đêm, nhìn thấy cả bàn tay đều là máu đỏ.

“Đây ——” Trọng Cửu đã từn chứng kiến sóng gió giang hồ nên vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh.

Ông bình tĩnh lại, lúc này mới nhớ đến nam tử tuấn lãng ngã trên đất này rất có thể chính là người vừa rồi bị đuổi gϊếŧ.

Bị nhiều hắc y nhân đã trải qua huấn luyện đuổi gϊếŧ như vậy và còn có khả năng liên quan đến quan phủ, thân phận của hắn chắc chắn không bình thường

“Đại tiểu thư, người thật sự muốn đưa hắn về sao, hắn là một phiền phức lớn đấy.” Trọng Cửu khuyên.

“Sợ cái gì.” Tay Thẩm Tố Tố ôm chặt cái lò sưởi nhỏ, được Tiểu Mãn dìu đi về phía trước.

Ban đêm rất lạnh làm nàng hắt xì một cái.

“Nếu như có chuyện gì cha ta sẽ giải quyết, hắn đắc tội bổn tiểu thư, chẳng lẽ ta còn phải thả hắn đi sao?”

Thẩm Tố Tố bĩu môi, nàng có suy tính của mình, bất kể như nào, vào thời khắc kia nam tử này cũng đã cứu nàng.

“Đi.” Nàng nhẹ giọng ra lệnh.

Trở về xe ngựa bị bỏ lại ở trên đường, thi thể hai con ngựa trắng bị đao chem đứt đầu vẫn còn ngã ở trên mặt đất.

Thẩm Tố Tố nhíu mày, vòng qua vết máu trên mặt đất, trốn về trong xe ngựa.

Trọng Cửu cũng ôm nam tử kia vào trong, Thẩm Tố Tố ngại hắn cả người toàn là máu cho nên ghét bỏ tránh ở một bên.

“Ném hắn ở nơi này.” Thẩm Tố Tố cắn chặt răng, đẩy cái hòm đựng y phục của mình trong xe ngựa lại đây.

Nàng bảo Tiểu Mãn lấy hết y phục của mình ra, nàng mang theo rất nhiều y phục, bỏ đầy một nửa cái hòm cao bằng cả nửa người.

Trúc làm thành cái hòm này vừa tinh mịn vừa thoáng khí, nếu không nhìn kỹ, nhìn từ bên ngoài không thể biết được bên trong chứa cái gì.

Thẩm Tố Tố lại ngửi thấy mùi máu tràn ngập trong khoang xe ngựa, nàng nhíu mày, nói.

“Cả người hắn đều là máu, bẩn quá, thôi, các ngươi xử lý vết thương cho hắn một chút đi.”

Trọng Cửu gật đầu, Tiểu Mãn run rẩy lấy hòm thuốc ở trong xe ngựa ra đưa cho ông.

Xe ngựa của Thẩm Tố Tố là xe ngựa được chế tạo đặc biệt, nàng hưởng thụ quen rồi cho nên trong không gian nho nhỏ này đều được bố trí đấy đủ mọi thứ.

Trọng Cửu ở gian ngoài xe ngựa xử lý miệng vết thương cho nam tử kia, kéo bình phong lên, còn Tiểu Mãn hầu hạ Thẩm Tố Tố thay một bộ y phục khác sạch sẽ.

Nàng chải tóc lại một lần nữa, thoạt nhìn không còn chật vật nữa.

“Tiểu thư, cho dù lão gia đúng là quản huyện Trường Châu, nhưng mà nhìn bộ dạng đám hắc y nhân kia, chúng ta chưa chắc đã có thể chọc được đâu.”

Tiểu Mãn vừa chải tóc vừa khuyên nhủ Thẩm Tố Tố.

“Ta không quan tâm chuyện đó.”

Thẩm Tố Tố chớp chớp mắt, đưa chiếc trâm cài góc màu vàng cho Tiểu Mãn để nàng ấy cài lên cho mình.

Đám hắc y nhân kia dám nổi lên sát tâm với nàng, chết cũng không đáng tiếc, còn thi thể đầy bên ngoài đất kia không phải chuyện nàng nên nhọc lòng.

Trọng Cửu chỉ biết y thuật đơn giản, sau khi băng bó đơn giản cho nam tử kia xong, tạm thời làm vết thương của hắn không bị chuyển biến xấu.

Theo sự phân phó của Thẩm Tố Tố, ông đặt hắn vào trong hòm.

Làm xong tất cả chuyện này, trời đã gần sáng, Thẩm Tố Tố dựa vào sập trong xe ngựa, thϊếp đi.

Trong lòng nàng vẫn đang ôm chiếc lò sưởi mạ vàng nạm ngọc lục bảo, nhưng vẫn còn cảm thấy cơ thể có chút lạnh lẽo.

Trong cơn mơ ngủ, nàng ngày càng dựa đến gần cái hòm đang giấu nam tử kia.

Mưa cả một đêm, sáng sớm bình minh bầu trời trong xanh, con đường phía trước bị chặn lại đã được đào thông.

Phía trước là mấy tên nha dịch mặc áo màu đỏ chống xẻng thở hổn hển, bọn họ bận rộn cả một đêm mới có thể đào thông được con đường này.

“Đại tiểu thư!” Bọn họ mơ hồ nhìn thấy chiếc xe ngựa quen thuộc trên con đường.

Nhưng ngay lập tức ánh mắt bọn họ chạm vào hai con ngụa trắng bị chém đầu không rõ nguyên nhân.

Đám nha dịch này thế nhưng cũng kỳ lạ, thấy tình huống như vậy nhưng lại không kinh hoảng, chỉ quay về phía sau đưa mắt ra hiệu.

Không lâu sau có người dắt tới hai con ngựa mới, hạ nhân im lặng lau sạch vết máu dính trên bánh xe.

“Lão Cửu, đây là có chuyện gì vậy?”

Nha dịch cầm đầu thấp giọng hỏi.

“Chuyện này sao ta biết được, chờ đại tiểu thư hồi phủ, các ngươi hỏi lão gia đi.” Trọng Cửu thở dài, “Đại tiểu thư đang ngủ rồi.”

Hai người nói chuyện với nhau thả nhẹ giọng nói, tóm lại, trong giấc ngủ mê man của Thẩm Tố Tố, một đêm hỗn loạn bừa bộn ở nơi này đã bị dọn sạch sẽ như một kỳ tích.

Trừ bỏ tấm màn lụa xanh trên xe ngựa dính chút máu của ngựa, nàng giống như người vừa từ chùa Di Đề trở về như không có chuyện gì

Thẩm Nghiêm chờ ở một bên trên con đường bên ngoài huyện Trường Châu, nhón chân nhìn về phía trước.

Ông là một vị nam tử trung niên có ngoại hình rất bình thường, giữa mày đều là vẻ già nua, có bộ râu cá trê thịnh hành của các quan viên trong triều đình.

Dáng người của Thẩm Nghiêm cũng không tốt, bụng phệ, làm bộ quan phục màu đỏ căng ra

Nhưng mà vì trên mặt thường có nụ cười vui tươi hớn hở cho nên nhìn bình thường nhìn ông hơi giống phật Di Lặc, hiền từ và tốt bụng.

Rất khó tưởng tượng ông lại có một nữ nhi minh diễm tuyệt sắc như Thẩm Tố Tố.

Đương nhiên, hiện giờ Thẩm Nghiêm không cười, nhìn con đường mãi không xuất hiện bóng người liền nhịn không được mà nhắc mãi.

“Tố Tố, Tố Tố vẫn chưa về sao, Tố Tố đáng thương của ta, từ nhỏ đã không có nương, lại còn phải chịu khổ ở bên ngoài, mưa lớn như thế, trời tối hư thế, con bé sao mà chịu được đây!”

“Cái gì, các ngươi nói cái gì? Ngựa kéo xe của con bé bị chém chết?”

Sắc mặt Thẩm Nghiêm trở nên nghiêm trọng.

Lúc này, tối tớ ở bên cạnh vội chạy tới hành lễ với ông nói.

“Đại nhân, kinh thành lại phái sứ giả tới, nói là có chuyện quan trọng cần

thương lượng.”

“Cứ để bọn họ đợi, ta phải Tố Tố về, aizz, nữ nhi ngoan của ta, rốt cuộc con đã gặp tội gì.”

Thẩm Nghiêm phất phất tay, lại bắt đầu than thở rên khóc.

Không lâu sau, xe ngựa của Thẩm Tố Tố do hai con tuấn mã màu mận chín kéo xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Nghiêm.

“Tố Tố ——” Thẩm Nghiêm chạy vội tới, bộ dáng ông có chút buồn cười.

“Lão gia, tiểu thư đang ngủ.” Tiểu Mãn từ trong xe ngựa nhô đầu ra, nhỏ giọng nói.

“Được, được, được..”

Thẩm Nghiêm cười tủm tỉm nói, nhìn thấy Thẩm Tố Tố trở về, ông liền an tâm rồi.

Nha dịch hộ tống bọn họ trở về đi lên, nói khẽ chút chuyện gì đó với Thẩm Nghiêm, hẳn là báo cáo lại tình huống của con đường sau khi đào thông.

“Lại có việc này sao?”

Thẩm Nghiêm xoay người lên ngựa, đi theo xe ngựa Thẩm Tố Tố trở về trong huyện, trong mắt hắn lộ một ánh sáng, tròng mắt xoay chuyển.

“Đều xử lý xong rồi.” Ông vuốt chòm râu của mình.

“Đại nhân, vì sao, việc này không đăng báo lên Châu Lý sao?” Nha dịch kinh ngạc.

Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm dấu vết bùn đất hằn sâu trên bánh xe của Thẩm Tố Tố sau cơn mưa, cười ha hả nói:

“Nữ nhi ngoan của ta đã nhặt một đồ vật về.”

“Vâng.” Nha dịch lĩnh mệnh lui ra.

Trở lại Thẩm phủ, Thẩm Tố Tố mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Nàng tự cho rằng không ai biết nàng đem theo một người trở về, vừa về đã sai người đưa cái hòm giấu nam tử kia vào phòng mình.

Dưới sự hầu hạ của Tiểu Mãn, nàng tắm gội lau sạch người, rửa sạch sẽ toàn thân trên dưới của mình.

Khi cởi giày thêu trước khi vào tắm, Thẩm Tố Tố nhìn chằm chằm hoa thêu hồng nhạt trên mũi giày, nhớ lại một ít ký ức đáng xấu hổ.

Nàng đá đôi giày thêu của mình ra, tức giận nói: “Ném đôi giày này đi.”

Tiểu Mãn kinh ngạc: “Không phải tiểu thư thích đôi giày này nhất hay sao?”

Thẩm Tố Tố bực bội: “Ném, đốt luôn đi, ta không muốn nhìn thấy nó nữa.”

Nàng tức giận, cảm xúc phập phồng quá lớn nên lại cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, Tiểu Mãn vội vã đưa nàng đến thay tắm, lấy nước ấm làm ấm thân mình cho nàng.

“Vâng vâng vâng, đợi chút em đem nó đi thiêu, sẽ thiêu trước mặt tiểu thư, có được không?” Tiểu Mãn dỗ dành nàng.

“Ừ.” Thẩm Tố Tố cảm giác gò má mình hơi đỏ lên liền vùi đầu vào nước ấm.

Tiểu Mãn rất thức thời không hòi giữa nàng và nam tử kia đã xảy ra chuyện gì.

Đợi Thẩm Tố Tố rửa mặt chải đầu xong, nàng liền mặc một chiếc áo ngoài màu thạch lựu, kéo mạnh tấm mền trắng trên giàn rồi nổi giận đùng đùng bước ra ngoài.

Ngoài sảnh trong viện nàng vẫn còn cái hòm đang giấu nam tử kia, nàng phải nghĩ cách nên làm như thế nào để trả thù hắn.

Nhưng mà, vẫn phải trị thương cho hắn trước, nếu không hắn vì thương thế nặng mà chết thì nàng biết trả thù ai bây giờ?

Thẩm Tố Tố âm thầm suy nghĩ, mấy thị nữ trong viện đã trình mấy hộp đồ ăn lên.

Các thị nữ mở hộp đồ ăn ra, bày các món ăn đã được hâm nóng, đều là nhưng món mà Thẩm Tố Tố thích ở Xuân Hoài Lâu.

Đương nhiên, còn có cả món Cá Quế Hấp mà nàng tâm tâm niệm niệm đã lâu, vì thèm món ăn theo mùa này nên nàng mới đυ.ng phải tai họa ngoài ý muốn.

“Là cha ta đúng không?” Thẩm Tố Tố hứng thú bừng bừng cầm lấy chiếc đũa hỏi.

“Vâng, là lão gia bảo chúng nô tỳ chuẩn bị, lão giá nói tiểu thư mới từ chùa Di Đề trở về, trong miệng chắc chắn nhạt nhẽo nhớ thịt.”

Thị nữ mặt không biểu tình mà thuật lại y nguyên lời của Thẩm Nghiêm.

“Hừ, cũng may lão nhân kia thức thời.” Thẩm Tố Tố hừ nhẹ một tiếng.

Nàng quay đầu lại, đang nghĩ xem có nên nhét cái màn thầu cho nam tử kia ăn hay không, Thẩm Nghiêm đã cất bước đi vào viện.

“Nữ nhi ngoan!”

Vừa thấy Thẩm Tố Tố, ông liền lao tới, miệng không dừng mà nói mãi.

“Tối hôm qua con có bị thương chỗ nào không? Mưa lớn như thế có phát bệnh không? Nếu như phải chịu khổ cái gì con nhất định phải nói cho ta.”

Thẩm Tố Tố múc cho ông một bát canh măng, chớp chớp mắt, biểu tình né tránh.

Nàng nghiêm mặt nói: “Không có.”

Chuyện tối qua thật sự quá mất mặt, nàng ngại, không muốn nói cho cha.

Chờ vết thương của nam tử kia tốt hơn, tìm một cái cớ để ném hắn vào nhà giam là được…… Thẩm Tố Tố âm thầm tính toán.

“Tố Tố, con không nên lừa cha đấy.”

Thẩm Nghiêm tiếp nhận bát canh nóng Thẩm Tố Tố đưa tới, nheo lại mắt cười.

“Vâng vâng vâng.”

Thẩm Tố Tố vừa há to mồm ăn cơm, vừa đáp cho có lệ.

Cá Hấp Quế là món ăn nàng thích nhất, nhưng hôm này nàng hơi thất thần, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Một đêm cho tới bây giờ, nàng đúng thật là đói thảm rồi.

Thẩm Nghiêm nhìn cái hòm Thẩm Tố Tố đặt ở góc phòng, cười hỏi: “Tố Tố, cái hòm kia, có gì trong đó vậy?”

“Hả? Ừm ——”

Thẩm Tố Tố buông đũa, ấp úng, một chút ký ức lại bị gợi lên, vừa mông lung vừa tức giận.

“Là một nam nhân.” Nàng nghĩ nghĩ, gọn gàng dứt khoát nói.

Thẩm Nghiêm suýt chút nữa đã nhảy dựng lên khỏi ghế: “Nam nhân?!”

“Đúng vậy.” Thẩm Tố Tố đúng lý hợp tình, “A cha, làm sao vậy, con không thể được mang về sao?”

“Có thể có thể, con muốn mang về mấy người đều có thể.”

Thẩm Nghiêm rất sủng ái nàng, liên tục đáp.

“À, vậy được rồi.” Nếu đã lộ bí mật, Thẩm Tố Tố cũng không giả vờ nữa, nàng cầm khăn, ưu nhã lau lau miệng.

“A cha, a cha tìm một đại phu đến đây trị thương cho hắn đi, hắn đắc tội con, con không thể để hắn chết dễ dàng như thế được.”

“Ai nha ai nha ——” Thẩm Nghiêm ai thán, “Tố Tố, hắn đắc tội con như thế nào, để a cha đánh hắn một trăm đại bản, được không?”

“Chờ hắn tỉnh lại rồi nói tiếp.” Thẩm Tố Tố không biết tại sao lại cảm thấy có chút bực.

Không lâu sau, đại phu Thẩm Nghiêm phái tới đã đào người ra khỏi hòm.

Thẩm Nghiêm rũ mắt nhìn nam tử họ Cố này, trên mặt vẫn treo nụ cười hòa ái.

“Tiểu lang quân này có ngoại hình cũng rất tốt đấy.” Ông nói với Thẩm Tố Tố.

Thẩm Tố Tố sửng sốt, quay đầu trừng mắt nhìn cha nàng một cái: “Đẹp chỗ nào? Cũng chỉ là tên đăng đồ tử không biết xấu hổ mà thôi!”

“Ồ, hắn làm gì vậy?” Thẩm Nghiêm hỏi.

“Không…… Không làm gì hết!” Lúc hỏi thật Thẩm Tố Tố lại lắp bắp, đáp không được.

Thẩm Nghiêm vuốt ve chòm râu của mình, nói lời thấm thía: “Tố Tố, còn một chuyện ta quên nói cho con biết.”

“Chuyện gì vậy?” Thẩm Tố Tố đang chìm đắm trong các phương pháp trừng phạt nam tử này, hỏi mà không chút để ý.

“Kinh thành phái lễ quan tới, vẫn chưa đi đâu, lúc này họ thông minh hơn rồi, giả vờ rời đi để lừa con trở về, a cha cũng không còn cách nào.” Thẩm Nghiêm thở dài nói.