Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phu Quân Hắn Thế Mà Là...

Chương 9: Y phục mới cho hắn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi ngón tay của hắn dán trên trán Thẩm Tố Tố, nàng cảm thấy cơ thể của mình cũng không còn quá lạnh.

Thẩm Tố Tố đứng vững rồi nghiêng đầu nhìn về thân ảnh rời đi của Tiết Thần ở đằng trước.

Nàng kéo y phục của mình rồi né tránh ngón tay của hắn, lắp bắp nói.

“Cũng chỉ là……bệnh nhỏ thôi.”

Nàng gõ gõ cái lò sưởi nhỏ trong lòng mình.

Tiểu Mãn trộm nhìn Thẩm Tố Tố một cái, than nhẹ một hơi.

“Vừa rồi vì đại tiểu thư xúc động không bình tĩnh cho nên huyết mạch trì trệ, tay chân vô lực, giống như bị đông cứng.”

Thẩm Tố Tố nói là bệnh nhỏ Cố Trường Khuynh cũng không tin.

Từ nhỏ hắn đã học võ, cũng học một chút y thuật ở sơn môn hắn bái sư.

Tình huống vừa rồi của Thẩm Tố Tố nếu như tiếp tục để vậy sẽ nghiêm trọng hơn thậm chí còn có thể mất mạng.

“Đây là bệnh nhỏ sao?”

Hắn rũ mắt, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thẩm Tố Tố, ánh mắt thâm trầm.

Thẩm Tố Tố mặt vẫn còn hồng hồng, bệnh trạng không bình thường nhiễm lên gò má nhưng cũng không làm gương mặt mỹ lệ của nàng thất sắc.

Mày đẹp của nàng hơi cong: “Hừ……đây cũng không phải chuyện ngươi cần biết.”

“Đại tiểu thư đã cho ta làm thị vệ của người, bảo vệ người chu toàn.”

Cố Trường Khuynh lại rất bướng bỉnh.

“Cho dù ngươi có biết cũng không có biện pháp gì.” Thẩm Tố Tố quay người đi, “Không có thuốc trị.”

Thật ra chuyện nàng bị bệnh cũng không có nhiều người biết, Thẩm Tố Tố rất giữ mặt mũi của mình cho nên nàng không muốn để người khác thấy được khuyết điểm của mình.

Tiểu Mãn lôi kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng nói:

“Không phải lão gia đã nói ở trong hoàng cung có thuốc sao?”

Thẩm Tố Tố lắc lắc đầu.

Nàng nhìn thấy Cố Trường Khuynh đứng yên tại chỗ, vốn dĩ hắn vẫn đang bị thương, vẫn còn đang dưỡng thường trên giường đấy.

Mà vừa rồi nàng giả vờ bất tỉnh, không lừa được Tiết Thần nhưng lại lừa được hắn chạy ra đây.

Động tác nãy của hắn lớn cho nên đã làm chỗ băng vải quấn trên cổ hắn thấm tơ máu.

Đôi mày đẹp của Thẩm Tố Tố nhíu lại, nàng ra lệnh nói:

“Này, Cố gì đó, ngươi mau đi vào, đừng đứng ở đây làm phiền đến ta.”

Sống lưng Cố Trường Khuynh thẳng tắp, hắn gật đầu, miệng vết thương bị vỡ ra làm hắn cũng cảm thấy đau đớn.

Chỉ là hắn không kiều khí như Thẩm Tố Tố, không thể nhẫn nhịn được cái gì.

Nói ra cũng kỳ lạ, với xuất thân của hắn như vậy, nếu như vẫn luôn ở kinh thành, chắc chắn hắn phải là một đại thiếu gia ăn chơi trác táng cẩm y ngọc thực mới đúng.

Nhưng hắn lại không phải là người như vậy.

Thẩm Tố Tố nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Trường Khuynh trở về phòng, Tiểu Mãn cầm ô cho nàng, nhỏ giọng hỏi bên tai nàng.

“Tiểu thư, không phải người thật sự đau lòng vì hắn đấy chứ?”

Thẩm Tố Tố suýt nữa đã nhảy dựng tại chỗ:

“Ta muốn lợi dụng hắn, hắn chết rồi làm sao ta lợi dụng hắn được nữa?”

“Được được, là để hả giận.”

Tiểu Mãn chạy nhanh đi theo nàng và nói.

Lúc này Thẩm Tố Tố mới hài lòng, nâng váy quay lại viện của mình, dọc đường cũng chẳng gặp thêm người nào.

Nàng ngồi dưới mái hiên bên cạnh giếng trời ở trong viện, ngước mắt nhìn từng giọt mưa tích nặng hạt rơi xuống từng giọt từng giọt.

Cứ yên lặng ngồi như vậy, quái bệnh của nàng mới dần dần tốt hơn.

Trong tay Thẩm Tố Tố cầm một chiếc kéo vàng, đang nghiêm túc ngồi tỉa lại hoa cỏ ở trước mặt.

Khi biết mình không thể sống quá 25 tuổi, đối với chuyện gì nàng cũng không quá quan tâm.

Nàng dựa vào ghế nằm, không nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng nữa.

Nàng định đợi mấy ngày nữa sẽ đến Xuân Hoài Lâu để ăn một bữa thật ngon, nhân tiện cũng đến cửa tiệm y phục để nhìn lô vải mới về để đặt làm một ít y phục kiểu dáng thịnh hành bây giờ.

——

Ở nơi này của Thẩm Tố Tố bầu không khí yên lặng nhưng bên phía Thẩm Nghiêm lại có chút mặt ủ mày ê.

“Lưu đại nhân, ngài nghiêm túc?”

Thẩm Nghiêm đang xử lý công văn ở huyện Trường Châu, nghe thấy lời này liền hoảng sợ ngẩng đầy lên.

Lưu Hoa Minh tiếp nhận trản trà ngon trong tay thị nữ Thẩm phủ, cụp mắt nhẹ nhàng thổi thổi.

Y thong dong nói:

“Thẩm đại nhân, chúng ta quen biết cũng đã lâu rồi, ngài nói xem ta có đang nghiêm túc không?”

“Trời ạ, nhân huynh a, đúng là phải là huynh, cũng chỉ có nhân tài như huynh mới có thể tiến vào Đại Lý Tự.”

Thẩm Nghiêm cụp mắt khép công văn trên án thư lại, trầm giọng nói.

“Trong lời của Thẩm đại nhân chứa châm chọc, sao, ngài cảm thấy như thế này không ổn sao?”

Theo như chức quan mà nói, chức quan của Thẩm Nghiêm thấp hơn Lưu Hoa Minh không ít.

Ông không hẳn là có ý kiến với đề nghị của Lưu Hoa Minh.

“Đã nhiều năm rồi chưa từng hành hình trước mặt dân chúng từ Tô Châu đến huyện Trường Châu.” Giọng Thẩm Nghiêm rất nghiêm túc.

“Xử quyết kẻ có tội ở trước mặt bá tánh là để làm cho lòng bọn họ mang kính sợ, không dám mạo hiểm mà làm chuyện ác, sao, vùng Giang Nam các ngươi định không tuân theo quy củ?”

“Lời này của Lưu đại nhân…chém đầu trước mặt dân chúng khó tránh khỏi tràng máu tinh, huống chi đã nhiều năm rồi bá tánh cũng không còn coi việc này là việc đáng sợ nữa, ngược lại đều là mang theo tâm thái tò mò mà đi quan khán hành hình.”

“Đầu phạm nhân rơi xuống, máu giống như hồng thủy ập đến phun trào, máu huyết bắn ra, bọn họ còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, giống như thấy pháo hoa được bắn lên trời trong các lễ hội.”

“Reo hò vì phạm nhân chết đi, có cái gì không thể?”

“Bọn họ reo hò vì ‘ trừng phạt đúng tội ’ hay là vì ‘ náo nhiệt ’ mà reo hò?”

Thẩm Nghiêm ngừng bút đang viết công văn trong tay, ông ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Lưu Hoa Minh, hai bên râu cá trê tức giận đến nỗi run lên.

“Huyện lệnh hèn của một địa phương nhỏ lại muốn dạy Đại Lý Tự ở kinh thành cách làm việc? Thẩm Nghiêm, đây là tội phản quốc.”

Lưu Hoa Minh mỉm cười uống một ngụm trung trà.

“Đệ đệ của Cố Trường Nghi bị đưa đến sơn môn võ học ở thế ngoại để học võ từ khi còn bé, sau đó vẫn luôn rèn luyện trong quân, vừa mới hồi kinh, lão nô hầu hạ bên cạnh hắn hẳn là vẫn chưa tham dự vào việc tạo phản này.”

“Đã tạo phản thì ấn theo luật phải xử trảm toàn gia (cả nhà).”

Lưu Hoa Minh thong thả ung dung nói: “Hổ phù bị Cố Trường Khuynh mang đi, hiện giờ hắn đang lưu lạc ở vùng huyện Trường Châu.”

“Có lẽ hắn giấu ở trong dân gian thì sao, lão nô kia hầu hạ hắn có tình cảm, thấy lão nô kia bị chém đầu ngay trên đường, ta không tin hắn không có phản ứng.”

Một chiêu này của Lưu Hoa Minh rất ngoan độc, cho dù hiện giờ Cố Trường Khuynh mất trí nhớ, nhưng thấy người quen thuộc bị dạo phố chém đầu, cũng sẽ tác động đến cảm xúc của hắn.

Thẩm Nghiêm nheo mắt lại, bộ râu cá trê hài hước kia run lên.

“Thẩm đại nhân, ngươi chột dạ?” Lưu Hoa Minh hỏi.

“Ta chột dạ cái gì? Ta chỉ là xót thương cho đôi mắt của bá tánh sắp bị dơ rồi.” Thẩm Nghiêm nói.

Ông đứng dậy, chỉnh chỉnh đai lưng của mình: “Tất cả, Lưu đại nhân làm chủ là được.”

Thẩm Nghiêm phất tay áo rời đi, Lưu Hoa Minh cúi đầu, sờ sờ cái mũi của mình.

Y nâng trà trong tay lên, than nhẹ một hơi.

Trở lại dịch quán, y hạ lệnh với bộ hạ:

“Đưa Cố Từ bắt được ở trên đường đưa tới huyện Trường Châu.”

“Cố gia có ý đồ mưu phản, ấn theo luật, xử trảm toàn gia, Cố Từ là thân thích phương xa của Cố gia, theo hầu Cố Trường Khuynh nhiều năm, Cố Trường Khuynh coi người này như á phụ, nhốt hắn, dạo phố thị chúng ở trong huyện Trường Châu —— mỗi một con đường đều không bỏ sót.”

——

Thẩm Tố Tố nhàm chán ở trong Thẩm phủ mấy ngày, Tiết Thần thường xuyên tới đây thương nghị việc vào cung với nàng.

Bề ngoài y là hoạn quan cho nên cũng không quá chú trọng việc giữa nam nữ, Thẩm Tố Tố bị y làm phiền đến muốn chết.

Cuối cùng chờ đến khi thương thế của Cố Trường Khuynh tốt hơn, nàng lập tức sai người gọi hắn tới đây.

Mỗi lần Thẩm Tố Tố ra cửa đều cần mang theo lò sưởi nhỏ tinh xảo ôm vào trong ngực.

Quản gia của Thẩm phủ theo lời phân phó của nàng chuẩn bị y phục cho Cố Trường Khuynh.

Phần lớn người ở Giang Nam tôn trọng cái đẹp văn nhã, có rất nhiều nữ tử đều thích kiểu dáng thư sinh nhẹ nhàng.

Cho nên y phục quản gia chuẩn bị cho Cố Trường Khuynh cũng là trường bào với vạt áo phiêu phiêu.

Ngoại hình của hắn tuấn tú, dáng người lại đẹp cho nên mặc gì cũng đẹp, một thân y phục xanh trắng cũng nổi bật vẻ phong thần tuấn lãng.

Nhưng Thẩm Tố Tố không hài lòng: “Mặc như này thì bảo vệ ta kiểu gì?”

Nàng lầm bầm làu bàu, trong lòng vẫn cảm áo đen bó cổ tay áo như khi nàng mới gặp hắn nhìn thuận mắt hơn.

“Thôi, dù sao cũng phải đến cửa tiệm y phục, thuận tiện chọn cho hắn mấy bộ cũng được.”

Thẩm Tố Tố được Tiểu Mãn nâng bước lên xe ngựa.

Khi nàng ra khỏi phủ, gia đình thủ vệ ở cửa chú ý đến Cố Trường Khuynh ngồi bên ngoài xe ngựa.

Gia đinh cao giọng: “Đại tiểu thư, hôm nay người muốn ra cửa sao?”

“Đúng vậy, thời tiết hôm nay đẹp, tiểu thư muốn ra cửa dạo chơi, Tiểu Sơn, làm sao vậy?” Tiểu Mãn thăm dò hỏi.

“Đây ——” Tiểu Sơn canh giữ ở cửa, mặt lộ vẻ khó xử, “Ở bên ngoài…… Lão gia bảo rằng tốt nhất người không nên ra cửa.”

“Cha ta?” Cuối cùng Thẩm Tố Tố cũng lên tiếng, nàng nhướng mày nói, “Mặc kệ lão đông tây thích thuyết giáo kia đi.”

Quả nhiên nàng không nghe lời Thẩm Nghiêm, dẫn theo Cố Trường Khuynh ra khỏi cửa.

Tiểu Sơn vội vàng nói tin tức này cho Thẩm Nghiêm.

“Hôm nay là ngày dạo phố chém đầu Cố Từ……”

Thẩm Nghiêm đứng ở trong thư phòng, vuốt ve chòm râu của ông.

Tròng mắt khôn khéo của ông xoay chuyển: “Nhưng mà hắn cũng mất trí nhớ rồi, hẳn là không nhớ ra được.”

“Cũng được, đi ra ngoài lúc này, vừa lúc có thể hoàn toàn xoá được hiềm nghi, làm Lưu lão hồ ly kia không hoài nghi đến trên đầu ta.” Thẩm Nghiêm lẩm bẩm.

“Như vậy đi, để người trong phủ nghỉ hôm nay, hôm nay huyện Trường Châu có náo nhiệt, các ngươi đều đi ra ngoài xem hết đi.” Thẩm Nghiêm cười ha hả mà nói, “Trong phủ không cần người ở lại đâu.”

——

Chiếc xe ngựa tinh xảo dừng ở bên cạnh cửa hàng y phục lớn nhất huyện Trường Châu huyện, Thẩm Tố Tố và Tiểu Mãn cùng đi xuống khỏi xe ngựa.

Trọng Cửu dắt con ngựa và xe ngựa sang một bên, Thẩm Tố Tố dẫn theo Cố Trường Khuynh đi vào cửa hàng.

Các nữ tử khuê các bình thường ra cửa đều sẽ đem theo đấu lạp, nhưng Thẩm Tố Tố ra cửa lại không mang theo thứ gì để che mặt cả.

Theo lời nàng nói chính là một khuôn mặt đẹp như này mà không cho người khác nhìn thì thật đáng tiếc.

Cửa tiệm y phục này có hình thức mới mẻ độc đáo, bình thường có rất nhiều cô nương tuổi trẻ ghé thăm, nhưng hôm nay ở trước cửa lại vắng tới nỗi có thể giăng lưới bắt chim.

Lúc Thẩm Tố Tố bước vào liền nghe được tiếng người ồn ào ở bên ngoài đường.

Nàng giơ tay lướt nhẹ qua một khối vải mềm mại hỏi cô nương tùy hầu của cửa tiệm:

“Bên ngoài có gì vậy? Ồn muốn chết.”

Cô nương trong tiệm mặt ủ mày ê nói:

“Các quan trong phủ nói là có phạm nhân phạm phải tội lớn, xử trảm theo luật pháp —— hình như là tội danh tạo phản, đây là lần đầu tiên huyện Trường Châu được nhìn thấy chém đầu ngay giữa đường cho nên mọi người đều xem náo nhiệt cả rồi, chỉ còn lại mình ta xui xẻo ở đây coi cửa tiệm.”

Thẩm Tố Tố vừa nghe liền nổi giận, nàng buông vải trong tay xuống: “Cái gì, hầu hạ ta là xui xẻo sao?”

“Thẩm tiểu thư, không dám không dám.”

Cô nương này nhanh chóng cười làm lành nói.

“Có vải nào hợp làm nam trang không?” Thẩm Tố Tố quay đầu lại nhìn Cố Trường Khuynh một cái.

“Ta mới chiêu mộ được một thị vệ, nên làm cho hắn mấy bộ y phục.”

Thẩm Tố Tố thấy đôi môi mỏng của Cố Trường Khuynh mím chặt, từ lúc nghe thấy tiếng ồn ào trên đường, hàng mi tuấn của hắn đã hơi hơi nhíu lại.

Hắn tựa như đã cảm nhận được cái gì đó.

Mà nàng cũng nghe được tiếng tim đập dồn dập của hắn —— đây là lần đầu tiên cảm xúc của hắn dao động mạnh như vậy.

Mặc dù mất trí nhớ nhưng hắn vẫn rất nhạt bén như cũ.

Tiểu cô nương tùy hầu của tiệm y phục vừa nhìn thấy Cố Trường Khuynh liền đỏ mặt.

Nàng ta nói lắp nói: “Vị…… Vị công tử này tuấn tú như vậy, mặc y phục như vậy là được rồi?”

“Không kiếm tiền nữa có đúng không?” Thẩm Tố Tố nhướng mày nói.

“Thẩm tiểu thư, ta lập tức đi tìm ngay.”

Tiểu cô nương nhanh nhẹn chạy đi tìm vải mới nhất tới.

Nàng ta biết vị Thẩm tiểu thư này tuy rằng tính tình không tốt, nhưng tiêu tiền lại rất hào phóng.

Lúc này, người bên ngoài càng lúc càng đến gần cửa tiệm, tựa như xe chở tù thị chúng sắp chạy đến đây.

Thẩm Tố Tố nghe thấy tiếng tim đập càng thêm không được bình thường của Cố Trường Khuynh, hắn đứng yên tại chỗ, không biết đang nghĩ cái gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »