Chương 1: Tân hôn

Vào ngày hè hừng đông đến sớm, đến canh năm, bầu trời đã dần dần rút đi màu đen.

Tờ mờ sáng, cơn gió nhẹ thổi qua ngọn đồi trà xanh biếc, làm kinh động đến ve kêu chim hót, trong thôn trang trên đồi trà lục tục thắp đèn, một ngày mới bận rộn sắp bắt đầu.

Kỳ Vận đương ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy bên ngoài náo nhiệt hẳn lên, một người ngồi xuống bên giường, vỗ nhẹ cánh tay của y.

"Vận Nhi, tỉnh dậy đi."

Kỳ Vận rất muốn tỉnh lại, nhưng mí mắt nặng ngàn cân, cố gắng thế nào cũng không mở ra được.

"Vận Nhi, hôm nay đại hôn, không thể ngủ nướng."

Hôm nay đại hôn?

Đúng rồi, hôm nay là ngày y gả cho Kiều Hạc Niên.

Kỳ Vận giật mình, mở mắt ra, nhìn thấy mẫu thân Triệu thị đang ngồi ở đầu giường.

Trong ánh nến mờ nhạt, vẻ mặt Triệu thị hiền từ nhìn y, xốc chăn mỏng của y lên: "Nào, mau dậy đi."

Kỳ Vận dụi dụi mắt, lầm bầm vài câu: "Mẫu thân, trời vẫn chưa sáng..."

"Con trai ngốc, con sắp lập gia đình rồi, chẳng phải cần phải trang điểm hay sao? Chờ tân lang đến, con còn chưa thu dọn xong, người ta sẽ chê cười con đấy" Triệu thị kéo cánh ta y: "Mau dậy đi. Ôi, nặng quá, mẫu thân không kéo nổi con đâu."

Kỳ Vận ngượng ngùng cười hai tiếng, lấy lại tinh thần ngồi dậy, Triệu thị cầm ngọn nến trên đầu giường, soi đường, dẫn y đến bên giếng nước trong viện rửa mặt.

Tổ tiên nhà họ Kỳ cũng từng thịnh vượng, chỉ là mấy năm nay vận may không tốt, ngày càng sa sút, chỉ còn thôn trang và ngọn đồi trà rộng lớn này, trong nhà ngay cả hạ nhân cũng nuôi không nổi. Kỳ Vận là tiểu thiếu gia được cha mẹ cưng chiều, trong viện cũng chỉ có một bà tử, một gã sai vặt.

Lúc này bà tử bị gọi đến phòng bếp lớn chuẩn bị rượu cưới cho giờ ngọ, gã sai vặt A Phúc ở trong phòng thu dọn giường chiếu, chuẩn bị đồ cưới. Kỳ Vận cũng chỉ có thể tự mình rửa mặt chải đầu, đợi lát nữa trang điểm, cũng chỉ có Triệu thị tự mình giúp y.

Trong nhà mặc dù nghèo túng thành như vậy, nhưng lang quân hôm nay Kỳ Vận sắp kết hôn, cũng là phú thương giàu nhất Đông Nam, đại thiếu gia nhà họ Kiều - Kiều Hạc Niên.

Năm mười sáu tuổi Kỳ Vận từng gặp hắn một lần, khi đó Kiều Hạc vừa tròn hai mươi tuổi, nhà họ Kiều mở tiệc mừng sinh nhật cho hắn, cả nhà Kỳ Vận cũng được mời dự tiệc. Kỳ Vận đi theo phụ thân vào cửa, vừa ngước mắt đã nhìn thấy thanh niên đứng giữa vườn mai.

Trong trẻo như cỏ ngọc lan chi, phong lưu tuấn lãng, những công tử khác đứng ở bên cạnh hắn, đều như đom đóm gặp gỡ trăng sáng, bị lu mờ.

Một thoáng kinh hồng(*), lưu lại dấu chân.

(*)Một người chỉ nhìn thoáng qua nhưng để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác

Có điều, lang quân như vậy, vốn dĩ không tới lượt con út của một địa chủ nghèo túng như y.

Nhưng mấy chục năm trước, nhà họ Kiều vẫn chưa lên như diều gặp gió, nhà họ Kỳ chưa sa sút, tổ phụ hai người là bạn tri kỹ, đã sớm định ra hôn sự cho cháu chắt.

Mà nhà họ Kiều giữ lời hứa, tuy rằng gia cảnh hai nhà hiện nay cách xa nhau, nhưng vẫn đúng hẹn đến cầu thân, lúc này Kỳ Vận mới có thể như ý nguyện gả cho người trong lòng.

"Mẫu thân, chàng ấy từ Nghi Châu tới đón dâu, phải đi bao lâu?" Kỳ Vận vừa cầm khăn ướt cẩn thận lau mặt, vừa hỏi.

"Từ Nghi Châu đến huyện Vân trăm dặm đường, đội rước dâu đi chậm, khoảng chừng hai ba canh giờ." Triệu thị ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Mùa hè trời mau sáng, có lẽ cậu ta xuất phát từ sớm rồi."

"Vậy là chàng ấy dậy sớm hơn con, tân lang cũng không dễ làm nhỉ." Kỳ Vận cười ngẩng đầu lên.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của mẫu thân, y lại ngẩn người.

Triệu thị giống như cả đêm không ngủ, trên mặt khó nén vẻ mệt mỏi và tiều tụy, tuy rằng khóe miệng mỉm cười, nhưng thoạt nhìn không vui chút nào.

Kỳ Vận không khỏi đứng thẳng người: "Mẫu thân, người sao vậy?"

Triệu thị nhìn y, trìu mến sờ sờ đầu của y: "Vận Nhi, Nghi Châu xa như vậy, hôm nay con gả ra ngoài, mẫu thân không thể thường xuyên đến thăm con. Con ở nhà họ Kiều, cũng không thể lười biếng làm nũng như ở nhà được, cha mẹ chồng và phu quân sẽ xem thường con."

Kỳ Vận bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Bọn họ đều đã gặp con rồi, nếu không hài lòng, thì sao lại đến cầu thân?"

Triệu thị thở dài một hơi: "Chuyện hôn nhân, không đơn giản như con nghĩ đâu."

Bà dẫn Kỳ Vận trở về phòng, để y ngồi trước gương trang điểm, chải đầu trang điểm cho y: "Đạo lý mẫu thân dạy con đêm qua, con phải ghi nhớ trong lòng. Ở nơi như nhà họ Kiều, cần cù chăm chỉ, không bao giờ được làm biếng. Nếu như... con không tiếp tục được nữa, hãy trở về nhà."

Kỳ Vận bất mãn kêu một tiếng: "Mẫu thân, sao người lại nói lời xui xẻo như vậy! Trở về, chẳng phải là bị bỏ sao? Thật mất mặt!"

Triệu thị chỉ khe khẽ thở dài một hơi.

Kỳ Vận còn muốn hỏi lại, hỏi mẫu thân vì sao thở dài, nhưng nhưng một giọng nói vừa lạnh lùng vừa cứng rắn đột nhiên vang lên bên tai.

"Thiếu phu nhân, nên dậy rồi."