Chương 120

Sáng sớm hôm sau, Chiêu Doanh nói với Tằng Hi và Trương Hà rằng mình không thể cùng họ đi chọn đầu bếp, nàng muốn cùng đi chùa Cảnh An ngắm hoa với Đoạn Lăng.

Trương Hà nhìn Chiêu Doanh nhướng mày, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm, nhưng không có nói thẳng, sau đó quay đầu nhìn Tằng Hi.

Vẻ mặt Tằng Hi bình tĩnh, nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát, ta và A Hà đi là được, công chúa, người cứ ra ngoài chơi với công tử đi.”

Sau khi nghe Tằng Hi nói lời này, Trương Hà cũng phản ứng lại, nàng ấy vội vàng nói: “Đi thôi, có ta và Tằng tỷ tỷ rồi, ngươi và Đoạn đại ca cứ đi chơi đi, không phải lo lắng về chuyện này đâu.”

Lúc này, Chiêu Doanh mới yên tâm ra ngoài với Đoạn Lăng.

Chùa Cảnh An không lớn lắm, nhưng lại nghi ngút khói hương, tất cả đều là do các vị trụ trì, các triều đại trước tích lũy được.

Sau khi Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đến chùa Cảnh An, trước tiên họ đến Đại Hùng Bảo Điện để thắp hương, sau đó ăn cơm chay, rồi mới đến chùa Cảnh An để ngắm hoa xuân.

Phía sau chùa Cảnh An được tu sửa một con đường, dọc theo đó có thể xuống núi, những bông hoa xuân mọc ở hai bên đường mòn.

Những cành cây, những đóa hoa, dày đặc bảo vệ từ ngoài vào trong lan can gỗ hai bên đường, ngập tràn bông hoa sáu cánh màu vàng nhạt, gió nhẹ phất qua, cánh hoa rung, phảng phất nhẹ nhàng như những con bướm.

Có rất nhiều người đến để ngắm hoa xuân, để đề phòng bị va chạm, Đoạn Lăng nắm tay Chiêu Doanh, để Chiêu Doanh đi phía sau, mỗi lần có người đi qua, Đoạn Lăng đều nghiêng người để bảo vệ Chiêu Doanh, bảo vệ Chiêu Doanh ở sau người.

Hai người chậm rãi bước đi, một trận gió nhẹ thổi qua, khiến người ta cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn.

Chiêu Doanh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười thoải mái: “A huynh, hôm nay khi lên núi, ta nhìn thấy một rừng hoa mai trước cửa chùa, có phải mùa đông có thể đi ngắm hoa mai không?”

Đoạn Lăng gật đầu: “Đúng là có thể ngắm hoa mai, hơn nữa hoa mai rất hiếm thấy ở kinh thành.”

“Vậy thì mùa đông chúng ta hãy lên núi ngắm hoa mai đi.” Chiêu Doanh đã nghĩ xong chuyện trong tương lai: “Đến lúc đó, mọi người cùng tới.”

Nghe vậy, Đoạn Lăng dừng lại, quay đầu nhìn Chiêu Doanh, thấy vẻ mặt Chiêu Doanh tràn đầy vui mừng, hắn không nỡ mở miệng làm mất hứng nàng, sau đó tiếp tục đi, nắm tay Chiêu Doanh đi về phía trước.

Nàng thích náo nhiệt, hắn thích ở một mình với nàng, hai người có ý kiến bất đồng nhau, có thể làm gì bây giờ, còn không phải chỉ có thể tạm chấp nhận.

Chiêu Doanh và Đoạn Lăng vừa nói chuyện phiếm vừa chậm rãi xuống núi, vừa định xuống núi, không ngờ lại gặp một người quen.

Đó là một nam tử xấp xỉ tuổi Đoạn Lăng, hắn mang theo gã sai vặt, phe phẩy cái quạt, nhàn nhã bước đi, hẳn là cũng tới ngắm hoa xuân.

Khi nam tử vừa thấy Chiêu Doanh và Đoạn Lăng, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, vội vàng tiến lên hành lễ: “Bái kiến Trường An công chúa, An Quốc Công.”

Bị người lạ quấy rầy, Đoạn Lăng bất giác nhíu mày: “Mời đứng lên.”

Nam tử đứng thẳng người, ánh mắt háo hức rơi vào trên người Chiêu Doanh: “Không ngờ lại có thể gặp được trưởng công chúa ở đây, đúng là duyên phận.”

Rõ ràng, so với Đoạn Lăng, nam tử có hứng thú với Chiêu Doanh hơn. Đoạn Lăng cũng là một nam tử, hắn lập tức hiểu tại sao nam tử đó lại quan tâm đến Chiêu Doanh, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Chiêu Doanh không biết người nam tử đó, nàng nghi ngờ nhíu mày.

Nam tử nhìn thấy rõ vẻ mặt của Chiêu Doanh, vội vàng giải thích: “Tại hạ là trưởng tử tam phòng của phủ Xương Nam Hầu, tên là…”

Hắn chưa kịp nói xong, Đoạn Lăng đã cau mày cắt ngang: “Ta và trưởng công chúa còn có việc, xin cáo từ trước, vị công tử này xin cứ tự nhiên.”

Nói xong, Đoạn Lăng không cho nam tử cơ hội nói chuyện, trực tiếp nắm tay Chiêu Doanh rời đi, nam tử vốn định giữ lại, nhưng khi nhìn thấy Chiêu Doanh và Đoạn Lăng nắm tay nhau, lập tức dừng lại tại chỗ.

Chiêu Doanh chưa kịp định thần lại, đã bị Đoạn Lăng kéo về phía trước, nàng khó hiểu gọi: “A huynh?”

Đoạn Lăng không quay đầu, hắn dẫn Chiêu Doanh bước nhanh hơn, đến khi không thấy bóng dáng người kia, hắn mới giảm tốc độ.

Chiêu Doanh chạy chậm hơn, bước nhỏ mà thở hổn hển, trên mặt vẫn mang theo vẻ nghi ngờ: “A huynh, huynh quen biết người đó sao?”

Đoạn Lăng mím miệng, nói: “Không quen biết, người trùng hợp gặp gỡ chúng ta cũng không quan trọng.”

Hắn không muốn Chiêu Doanh hỏi về đối phương, bèn bắt đầu chủ đề khác. Chiêu Doanh dời sự chú ý, nàng thực sự không quan tâm đến thân phận của đối phương.

Hai người xuống núi trở về thành, sau khi ăn tối mới hồi phủ.

Trở về phủ, Tằng Hi và Trương Hà nói với Chiêu Doanh rằng đã chọn được đầu bếp.

“Là Trần đại ca đã giúp đỡ, huynh ấy đã tiến cử cho chúng ta ba vị đầu bếp hàng đầu.”

Nghe xong lời của Trương Hà, Chiêu Doanh không khỏi nhíu mày: “Trần đại ca giúp tìm đại trù?”

Trương Hà gật đầu, trên mặt tràn đầy ý cười: “Trần đại ca giúp chúng ta, xem như là một đại ân.” Ban đầu Trần Minh Viễn không đồng ý cho Trương Hà kịn doanh, nhưng không ngờ bây giờ hắn lại ra tay giúp đỡ.

Trong lòng Chiêu Doanh đột nhiên dâng lên một linh cảm, nhưng đối mặt với tâm trạng vui sướиɠ của Trương Hà lúc này, có mấy từ không thích hợp để hỏi, Chiêu Doanh theo bản năng nhìn về phía Tằng Hi đang ngồi bên cạnh nàng, chỉ thấy vẻ mặt Tằng Hi bình tĩnh, dường như không chú ý thấy điều gì bất thường.

Điều này khiến Chiêu Doanh sinh ra hoài nghi - chẳng lẽ là ta đã nhầm?